Cửa vang lên tiếng "thịch thịch thịch", dọa Hạ Lăng nhảy dựng lên, thu lại hai chân bị chơi đến mềm nhũn, miễn cưỡng đứng lên, nắm chặt áo tắm dài quấn quanh người.
Hạ Thừa Tư nửa ngồi xổm ở một bên, nhìn hành động buồn cười của cô, lông mi đen dài chớp chớp, thong thả bình tĩnh cười cười.
Bên ngoài truyền đến tiếng mẹ Hạ lo lắng dò hỏi: “Lăng Lăng, con ở trong đó đã 1 tiếng rồi, có ổn không con?”
Hạ Lăng nhanh chóng quay lại: “Con đi tắm, đi vệ sinh nên có hơi lâu.”
“Đừng tắm lâu quá, không tốt cho cơ thể đâu.”
Một lúc sau, Hạ Lăng vặn tay nắm cửa phòng tắm, liếc nhìn hành lang, vẫy tay: "Không có ai ở ngoài, nhanh lên.”
Cô vô thức mở rộng hai chân, đám lông màu nâu thưa thớt ở giữa, môi hoa bị chơi đến sưng phù, đỏ thẫm giống như một đóa hoa gặp bão rủ xuống âm đế, từ phía sau lưng vẫn có thể nhìn rõ.
Yết hầu của hắn chuyển động, tưởng tượng đến đường hầm sâu thẳm ấy, chắc hẳn là vẫn còn dính tinh dịch của mình.
“Còn không đi?” Hạ Lăng quay đầu nhìn hắn. Hắn đã trượt từ bả vai cô vào trong nhéo nhéo núm vú cô, lả lướt gợi cảm nói: “Anh về phòng chờ em.” Hắn nhìn cô nhếch môi cười, tiện thể đóng cửa, rời đi.
Hạ Lăng sửng sốt một lúc lâu, hai chân khó nhịn kẹp chặt.
Khi nào thì cô trở nên nhạy cảm như vậy, bị niết chút thôi mà phía dưới đã chảy nước.
Hạ Lăng mặc quần áo xong, ra khỏi phòng tắm, thấy phòng khách không có ai, chắc bố mẹ đã về phòng ngủ.
Cân nhắc một chút, chuẩn bị đi đến phòng ngủ Hạ Thừa Tư trước.
Gần một tháng quấn quýt, mỗi ngày buổi tối cô đều ở phòng Hạ Thừa Tư, giường của hắn dĩ nhiên cũng biến thành của cô.
Nhà họ Hạ có 3 tầng, bố mẹ Hạ ở tầng 3, em trai ở tầng 2.
Hạ Lăng có thể vào phòng hắn mà không cần lo lắng gì.
Nhưng thật bất ngờ, Hạ Lăng gặp mẹ ở cầu thang tầng 2.
Ánh sáng ở cầu thang lờ mờ, chiếu lên khuôn mặt lãnh đãm của mẹ. Bà thấy Hạ Lăng đi đến, giọng điệu trịnh trọng nói: “Lại đây một chút, mẹ có chuyện hỏi con.”
Trong lòng Hạ Lăng lo lắng, mẹ nghiêm túc như thế, chắc không phải đã phát hiện ra chuyện gì chứ.
Mẹ Hạ kéo con gái sang một bên, đặt tay lên vai cô: “Khoảng thời gian này thế nào?”
Cổ họng Hạ Lăng hơi khô: “Cũng không tệ lắm a.”
Mẹ Hạ xem xét vẻ mặt của con gái: “Nửa năm không có thời gian chăm sóc các con, con không trách bố mẹ chứ.”
Hạ Lăng lắc đầu: “Công việc nước ngoài bận rộn, chúng con không trách bố mẹ.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Hạ thở dài: “Mẹ thấy Thừa Tư từ chối bố mua xe, còn tưởng nó giận bố mẹ.”
“Không đâu.” Hạ Lăng ngượng ngùng cười, Hạ Thừa Tư có lẽ còn ước gì hai người đừng bao giờ trở lại.
Mẹ Hạ cười: “Nửa năm không gặp, chị em các con mỗi ngày ở bên nhau, hình như ngày càng thân mật.”
Đâu chỉ càng thân mật, hai người cả ngày cơ thể giao hợp, đã không chỉ là hôn nữa.
“Chúng ta ở bên ngoài dốc sức làm ăn, là vì ai chứ?” Mẹ Hạ dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con gái: “Tất cả đều là vì các hai người các con. Lúc bận rộn nhất bố con ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, còn nhớ thương gọi điện thoại cho các con.”