Chính Là Nó

Chương 14: Chương 14





Nguyên trở lại lớp, hỏi thì không ai biết 4 người kia đâu-” Sao mình phải quan tâm mình đâu coi họ là bạn ” rồi nó rút cái ipod ra nghe mặc kệ sự đời trôi.
Ngán ngẩm trong giờ văn của bà cô Thanh, học thêm vào thì có lẽ nó thành động vật nhai lại mất, nó rút quyển sách vừa mượn được ra coi làm lơ đi mấy lần tia chiếu từ bà cô rọi nó.
Cuối cùng cái chuông thân yêu cũng reo, nó lấy hết sức lực còn lại vác cặp đi ra khỏi lớp, tiến tới nhà để xe.
-Áaaaaaaaaaaaaaa….nó hét lớn ( bỏ qua cái hổ thẹn thường tình) khi thấy cả hai lốp xe của nó bị đính đầy đinh, nó đứng rủa-” …thằng nào chơi trò này”
-Làm gì mà hét to thế hả cô em bé nhỏ-Điệp từ đâu đi tới trêu ngươi nó
-Đâu có gì tôi chỉ rủa đứa nào làm hư xe tôi bin u đầu ý mà-Nguyên có ý nghi ngờ Điệp tự nhiên hắn lại xuất hiện tại đây.
Chợt Hạnh từ đâu bay tới phanh không kịp xô phải người Điệp khiến hắn tông thẳng vào cột chống nhà xe sưng lên một cục u tím bầm.
-Ô hô anh không cần phải quá xúc động khi tôi rủa cái thằng chết bâm chết dẫm đó đâu.-Nó đánh mặt tinh quái nhìn hắn.
-Tôi đây không thèm chơi cái trò bẩn tưởi đó-Điệp lắp bắp
-Her tôi có ám chỉ ai đâu hay là có người bị nói trúng tim đen.
-Tao không thèm chấp đồ con nít-Điệp vênh mặt
-Đổi xưng hô nhanh vậy, có gì bức xúc sao?
-Cô đâu có bằng chứng mà nói anh ta làm hỏng xe cô-Hạnh lên tiếng
-Cả cô cũng nhận ra hả, từ nãy tới giờ tôi đâu nói anh ta làm hỏng xe tôi đâu.-Nguyên-Đấy là hai người lời khai không hợp đó nha.
-Cô…cô…-Điệp lắp bắp.

-Tôi làm sao, một kẻ ******** như anh đòi lên mặt dạy đời tôi sao-Nguyên lườm hắn đầy khinh bỉ
Hạnh bước tới định giơ tay đánh nó thì bị nó lấy tay mình chặn lại bóp chặt tay khiến mặt cô ta nhăn nhó
-Đừng tưởng mình là nhất , các người sớm muộn cũng gặp quả báo thôi, chuyện này tôi cho qua đừng cố gắng gây phiền phức cho tôi-Nguyên nói lạnh băng khiến 2 đứa chúng buốt người.Rồi nó cắp xe đi thẳng.
-Cô ta không đơn giản chút nào cả-Hạnh vừa nói vừa xoa cái tay đau của mình.
-Phải nhờ anh Thành ra tay thôi-Điệp
-Cho nó chầu trời sớm đi, không có nó bọn Evil bang cũng không lấn tới ta được-Điệp
-Cũng tại mi không đâu chọc thủng lốp xe nó làm gì-Hạnh quay sang tung cước đạp thẳng cho Điệp mặt chưởng may là hắn to khỏe không thì bay vô định hướng rồi
ra chỗ nó thôi
-cái xe cà tàn này đúng là đồ rẻ tiền mới bị chọc thế này mà đã hỏng
Nguyên tự độc thoại
-Chắc giờ bọn chúng sẽ hành động,làm sao giờ đúng là tại cái mồm mà hại cái thân.
-Chọn bên nào đây, cũng tại ông hết không đâu đồng ý với bác làm gì đầy đọa thân cháu gái thế này.
Chợt có tiếng còi xe máy buýt đằng sau theo phản xạ nó quay đầu lại, người kia xuống xe bỏ mũ bảo hiểm ra.A ha là anh chàng nó gặp ở thư viện.
-Xe cô sao vậy?-Anh ta nhìn nó hỏi
-Đến giờ vào trại dưỡng lão-Nguyên
-Có cần quá giang không?
-Cảm ơn nhưng tôi biết vứt nó ở đâu-Nói rồi Nguyên chỉ vào chiếc xe của mình
-Đợi chút -Hắn quay ra gọi điện cho ai đó
-Cô lên xe đi, tôi cho người đến lấy xe vào viện cho cô rồi.
-Khỏi cần anh bảo người kia muốn làm gì với nó thì tùy -Rồi nó leo lên xe cùng anh ta phóng đi
-Cô không thắc mắc gì sao?-hắn bắt chuyện với nó
-Có gì phải thế?-Nguyên
-Không sợ tôi làm gì cô sao?
-Để xem anh làm được gì tôi-Nguyên mỉm cười với hắn
-Mà này anh giúp tôi có phải thấy tôi giống người bạn cũ của anh không hả?-Nguyên tò mò
-Không hề thấy cô thú vị nên tôi muốn tìm hiểu xem sao thôi-hắn cười( ít ai thấy được hắn cười lắm).
-Để anh thất vọng rồi tôi có rất nhiều vấn đề đấy-Nguyên

-làm bạn cũng khó sao
-Vậy thì còn được-Nó
-Nhà cô ở đường nào vậy? Tôi đi 2 vòng rồi đấy
Nguyên bật cười không biết đường mà hắn vẫn đi
-Cuối ngã kia là tới rồi .
Nhà nó đây.
-Cảm ơn, thế anh không muốn cho tôi biết tên sao?
-Đến lúc cô khác tự biết-Nói rồi hắn phóng nhanh không kịp cho nó nói câu nào.
-Ai vậy? -Một tiếng nói phát ra sau lưng nó
Là Tùng đứng ngoài cửa chờ nó từ nãy.Vội hỏi khi thấy những gì trước mắt
-Một người em không biết-Nguyên-Sao anh ở đây?
-Tới đưa thực phẩm 2 ngày này cho em ( cứ sau 2 ngày ông nó lại cho người mang đồ ăn tới cho nó) với lại nhờ em ký giấy nhận hàng xuất kho.
-Anh ký cũng được mà đâu quan trọng gì-Nguyên vừa nói vừa mở khóa cửa.
-Mà xe đạp đâu mà đi cùng hắn về?-Tùng
-Vô trại thâm niên-Nói tới đây nó lại tức sôi máu.
-Anh hiểu rồi.Vậy tối nay tới bar không thê?-Tùng
-Em mệt lắm tha cho em đi -Nguyên
-Ai bắt em làm phục vụ đâu, yên tâm ông em vừa cho thêm mấy thằng sang rồi giờ thì đủ bộ ,khỏi lo-Tùng
-Em còn phải học mà-Nó giơ cái cặp sách lên trước mặt anh
-Yên ổn cả chứ, với tính của em chắc gây chuyện đại họa hả-Tùng trêu nó

-Phải nói kinh thiên động địa ý.Giờ em muốn nghỉ luôn thôi.làm chân phục vụ chịu lương trong bar cũng tốt
-Em nghĩ anh cho em làm vậy hả?-Tùng cốc đầu nó
-Vui mà chứ đâu làm chủ thì cứ bước vào là mấy chục thằng gác cửa làm em thót tim-Nguyên tự an ủi mình
-Buồn nhỉ?-Tùng
-Gì mà buồn, anh là phó quản lý đó cứ tự lực mà làm.hehe-Nguyên
Nó lục lọi đồ trong túi Tùng mang tới.
-Ông quan tâm em vậy nhỉ-
-Em xin càng thế này thì làm sao em tự lập được cơ chứ.-Nguyên pó tay với ông lun
-thì ông sợ mất em mà-Tùng khuyên nó
-Em biết mà.-Nguyên
-Kí đi để anh còn đi ra quán-Tùng chì bản xuất kho cho nó
Xoak xoak. Xong
-Tối nay tha cho em khỏi đến nhưng mà lâu quá không tới cũng không tốt đâu.Thế nhá.Anh đi đây-Tùng ra khỏi nhà nó.
Tùng vẫn vậy con nuôi của sư phụ nó , luôn quan tâm nó, từ lúc ông đón nó về chỉ có Tùng làm bạn với nó,một người bạn lớn hơn nó 5t.Nó luôn biết ơn ông đã cho nó kết bạn với anh.Giờ nó làm chủ bar M.O.M nhưng chủ yếu là do anh Tùng đứng ra giải quyết cho nó.
Sau khi ăn xong, nó vệ sinh cá nhân,ngồi vào bàn giải quyết đống bài tập rồi đánh giấc.Chỉ khi trên chiếc giường thân yêu nó mới có thể thư giãn ,quên hết mọi thứ biến động bên ngoài.