Chính Là Nó

Chương 18: Chương 18





Từ lúc cái xe đạp của nó vô trại thì ngày chạy bộ ngày nó bám xe buýt đi học , giờ nó đang phải ngồi taxi đến bar
-Ông chú chết tiệt này chỉ lợi dụng cháu là giỏi thôi-nguyên vừa lẩm bẩm vừa đập tay liên hồi vào cái cặp sách làm chú lại taxi tưởng nó mới trốn viện tâm thần.
Xuống xe nó chạy thẳng vào quán may thay ông Tùng đã cho bớt người đứng canh cổng lần này tim nó không đập thon thót như mấy lần trước, hai tay bảo vệ chào nó, nó cũng đưa tay chào lại.Gặp ngay ông chú đang đứng thấp thỏm cạnh lối vào.
-Sao giờ cháu mới đến, đã bảo nhận ngay cái moto hay con xe hơi mà chạy thì không chịu, trễ cả giờ của chú mày rồi-Ông Vương
-Cháu biết có ông chú đáng kính đang đợi nên cố tình la cà một tý.-Nguyên trêu ông
Ông Vương xòe tay ra làm nó không hiểu gì cả.
-Tay chú bị làm sao cả-Nguyên ngơ ngác hỏi.
-Cái gì nữa thẻ VIP của ta đâu?-Ông Vương trố mắt nhìn nó
-Anh Tùng không đưa chú sao?-Nguyên
-Hai đứa mày được nhá.Hỏi đứa này lại bảo đứa kia.-Ông Vương tỏ ra hơi bực
Nhìn ông chú mà nó phì cười, ông Tùng này cũng ăn ý ghê, trêu ổng một trận.Rồi nó bật tay gọi một anh chàng phục vụ nào đó.
-Anh lấy cho em cái thẻ VIP cho chú ấy.Nói rồi nó luồn nhanh vào trong.
Quán hôm nay đông hơn mọi tối có lẽ là ý kiến đúng khi nó quyết định tới giúp.Khách chủ yếu toàn là thanh niên, có thể thấy toàn bộ những kiểu người ở đây, ăn chơi chác ( or trác) táng ở đây.Càng tốt cho nó tăng thu nhập hehe
-Anh chơi được đó làm ông chú em tức điên lên-Nguyên đập vai Tùng
-Chuyện anh mà lại.-Tùng tự đắc

-Hê đồng phục mới hả trông bắt mắt ghê-Nó nháy nháy mắt nhìn ông Tùng
-Càng tôn lên vẻ đẹp trai của mình-Tùng đưa tay vuốt mặt
-Ặc. Em biết là anh có vấn đề về đầu óc mà-Nguyên không chịu nổi cười
-Thôi đi cô thay cái này vào nè dành riêng một bộ duy nhất đó-Tùng đưa cho nó một bộ phục vụ nữ
-Ơ anh bóc lột sức lao động đấy à, bắt em phải chạy đi chạy lại nữa sao?-Nguyên hít mũi giả vờ khóc
-Tất nhiên rồi tại cô đó chứ, lôi anh vào đây làm thì bây giờ anh trả đũa thôi-Tùng cốc đầu nó
-Đau.-Nguyên nhăn mặt
-Mấy hôm nay không có chuyện gì xảy ra chứ-Nguyên thôi không đùa nữa
-Có mấy vụ ẩu đả nhưng không tổn thất gì, nốc vào là đánh nhau, lũ người này hết việc làm hay sao ý-Tùng
-Em nghe nói có mấy thằng cha đến quấy rối đúng không ?-Nguyên
-Có thì có anh xử hết rồi nhưng mà còn mấy người có công tử quyền lực chỉ chạm tay tý thôi, không biết hôm nay chúng có tới không nữa-Tùng chán nản
-Thích thì chiều thôi làm ăn mà vừa lòng khách tý-Nguyên
-Không phải như thế, chúng đòi có phục vụ nữ thêm tiền boa ý mà-Tùng
-Anh không nói là ở đây không có dịch vụ đấy hả?-Nguyên
-Có nói nhưng với mấy loại người đó thì ..
-..phải dần ột trận mới sáng mắt ra chứ gì-Nguyên nói tiếp câu của Tùng

-Anh em mình hiểu nhau nhỉ-Hai đứa nhìn nhau cười
-Ra ngoài thôi-Tùng
Dù là quán bar giải trí nhưng quán của nó vẫn có những quy tắc riêng cho dân vào chơi , không tuân thủ thì chịu đòn hay bồi thường tiền, ăn chơi thế nào cũng chiều nhưng đừng gây hứng ở quán bar của nó , toàn bộ nhân viên đều được đào tạo chuyên nghiệp và cũng võ nghệ đầy mình hết.
Ba người Khánh, Luân và Duy tới quán bar M.O.M uống giải khuây, chúng tới đây mấy lần nhưng những lần đó nó không tới nên chả ai biết nó làm tại đây.Ba chàng hoàng tử của bao cô gái khao khát tới đây ai cũng nhìn trầm trồ, còn chúng hơi khó chịu tới chơi mà cứ bị nhìn xoi mói.Chọn được một bàn phía trong cạnh sàn nhảy, chúng đưa mắt nhìn khung cảnh náo nhiệt trong quán.Vẫy tay gọi đồ uống chúng tán chuyện cùng nhau.
-Anh Tùng bọn hôm qua lại đến-Một anh chàng phục vụ chạy tới nói với Tùng
Nó từ trong phòng riêng đi ra( dưới hầm có phòng dành riêng cho nhân viên ngủ lại quán), nghe thấy thế hỏi
-Bọn nào anh?
-Anh vừa kể với cô đó, chúng đòi gì vậy ?-Tùng quay sang hỏi anh chàng kia
-Lại như mọi hôm.
-Cậu đi đi tôi tới bây giờ-Tùng
-Rắc rối lắm sao-nguyên nhìn Tùng tò mò-Để em ra xem sao
-Không được đâu, anh không đảm bảo chúng có động đến em hay không-Tùng kéo tay nó lại
-Anh tưởng em dễ dãi lắm sao?-Nguyên liếc Tùng
-Ý anh không phải thế, mà được rồi có gì nháy anh nhá, anh sẽ đứng sau theo dõi-Tùng nhắc nó
Nguyên đưa mắt nhìn mấy thằng kia đầu tóc nhuộm trắng nhuộm đỏ, quần áo bụi,lũ con nhà giàu đây nó nhếch mép cười rồi cầm menu tới bàn bọn chúng.Nó không để ý vì đèn trong quán tối bàn bên cạnh bọn Khánh đang ngồi.

-Tôi có thể giúp gì mấy anh ? nó đưa mắt nhìn từng đứa, nó giật mình khi nhìn thấy Hạnh cùng mấy cô gái nữa đang ngồi cạnh mấy tên đó.bất giác nó cúi mặt xuống không để bọn chúng nhìn thấy mặt, bị bắt gặp coi như toi đời nó rồi
-Quán này cũng không tệ đấy chứ, giờ cũng có phục vụ nữ sao-tên ngồi ngoài đứng dậy vuốt tóc nó.
-Chúng tôi sẽ phục vụ chu đáo quý khách dùng gì ạ?-Nó kiên nhẫn hỏi vẫn cúi đầu
-Làm gì mà cứng nhắc thế ngồi đây vui cùng bọn anh-Tên kia nói tiếp làm lũ bạn hùa theo
-Xin lỗi tôi đang trong giờ làm việc không đùa giỡn với các anh được, các anh có dùng gì không?-Nguyên cố nhấn mạnh lặp lại câu hỏi để biến nhanh nhưng tên này dai như đỉa
-Chỉ cần cô ngồi đây thôi-nói rồi hắn dúi vào tay nó một tờ 500k
-Xin lỗi ở đây chúng tôi không nhận tiền boa thêm của khách xin anh cất dùm.-Nguyên nhẫn nhịn nãy giờ
-Làm cao vậy cô em, vào đây làm mà còn đòi hỏi, thêm tiền chứ gì-hắn tiếp tục rút trong túi ra mấy tờ nữa, kéo nó xuống ngồi cạnh.khó khăn lắm nó mới không để Hạnh nhìn thấy, cô ta đang nói chuyện cùng mấy cô kia làm sao để ý nó được.
-Anh làm gì vậy,không là tôi la lên đó-Nguyên hơi run.Không thể đùa được với mấy loại người này.
Chợt có ai đó nắm tay nó kéo ra khỏi ghế.
-Sao cô lại làm ở đây-Khánh sững sờ khi nhìn thấy nó.
Ba người kia ngồi sát cạnh nên nghe hết từ đầu đến giờ, không chịu nổi đành sang cứu cô gái kia ai ngờ lại là nó
Nguyên cũng đâu kém bọn hắn, tự nhiên lại bị gặp trong hoàn cảnh này thể nào cũng có hiểu lầm, đã thế Hạnh lại ở đây nữa chứ to chuyện rồi.
-A Nguyên lớp ta đây mà sao lại ở đây làm bồi bàn nữ vậy?Hạnh nói rõ lớn ,bao nhiêu ánh mắt dồn vào nó
-Bạn em hả sao không nói sớm mất công đưa tiền-Tên đi cùng Hạnh nói mỉa
Khánh giơ tay đấm thẳng mặt hắn làm anh ta ngã trên sàn, chân đạp đổ bàn rồi kéo nó cùng 2 người kia chạy ra khỏi quán.
Tùng chứng kiến nãy giờ cũng chẳng hiểu gì cả, nhưng cái bọn kia bôi nhọ danh dự nó thế này thì phải tẩn thôi.Tùng đưa mắt nháy mấy người khác.
Khánh nắm chặt tay nó kéo đi mặc cho nó kêu than thế nào đi nữa.Nó gạt phắt tay lại

-Anh làm cái quái gì vậy?-Nguyên bực mình
-Tôi có lòng giúp cô thoát khỏi đó mà còn quát lớn với tôi sao-Khánh cũng hét lớn lên
-Nguyên việc này là sao, cô làm phục vụ ở đó thật hả?-Luân
-Thì sao-nó mất bình tĩnh quát lớn.Ngờ đâu Khánh vung tay bạt thẳng vào mặt nó
-Anh…anh.Nó chả nói được gì ,từ lúc bước chân vào trường lần này là cái tát thứ 2 nó phải chịu oan
-Cô túng thiếu lắm sao mà làm phục vụ ở quán bar hả?-Khánh tức giận nhìn nó
-Tôi đi làm lấy tiền là có gì sai sao?-Nguyên đối chất lại má vẫn còn đau
-Ở đâu cũng được sao lại là nơi đó chứ, cô không còn lòng tự trọng sao?-Khánh
Nguyên không tin vào tai mình nữa hắn là gì mà lại quát mắng nó thế chứ.Mắt nó hơi đỏ
-Làm phục vụ bar có gì là xấu, đúng vì tiền mà tôi làm ở những nơi như thế đấy, anh tưởng mình lắm tiền mà coi ai ra sao thì được hả, tôi không hề làm mất đi lòng tự trọng của mình, cám ơn nhiều vì anh đã kéo tôi ra nhưng anh làm vậy là sai rồi-Nói rồi nó chạy đị giờ nó chỉ muốn về nhà.
Khánh nghe xong những lời nó nói, thấy mình hơi quá đáng hắn đập tay mạnh vào tường nói với Luân và Duy đang không hiểu gì cả
-Tớ làm thế là sai sao?-Không ai trả lời hắn cả.chỉ im lặng giữa cái ồn ào của thành phố.
Nó không quay lại quán tới bến xe buýt chờ chuyến cuối cùng trong ngày để về nhà, ông trời lại quá bất công với nó giờ đã 1h sáng chưa có xe nó đành vác bộ về,trời bắt đầu mưa lớn nó không ô dù, trên người đang mặc bộ đồ phục vụ mặc ưa tát từng đợt vào người nó vẫn bước đi vô hồn, tự hỏi tại sao nó không nói rõ lý do nó vào bar lại tự nhận mình làm phục vụ nữa đâu ai trả lời cho câu hỏi mà nó đặt ra ,người nó lạnh đi , má vẫn còn nhức, nó tự trách mình như thế, nó nghĩ lại cảnh chịu đòn từ cây gậy gỗ mà bố nó thường mang mỗi khi nó làm sai điều gì, hay hình ảnh người anh trai nhỏ gầy yếu , người mẹ nhẫn tâm bỏ nó mà đi.Nó muốn ôm chầm lấy ông lúc này.Cảm giác cô đơn của năm 10t ùa về với nó.
Mọi người trên đường nhìn nó với ánh mắt soi mói thử hỏi một cô gái dầm mưa giờ này không phải chuyện bình thường.
Những tưởng nó đã không còn biết khóc là gì nhưng hôm nay nó lại khóc nước mắt nóng hổi lăn trên mặt nó, trước mặc cho bố có đánh thế nào nó cũng mím chặt môi không nấc lên lời nào vậy mà chỉ vì những lời hiểu lầm ấy mà nó lại thấy đau thế này sao.
Nó bước chầm chậm về nhà thấy bóng thằng ku Tuấn đứng cầm ô trước cửa nhà mình, nó làm gì giờ này không ngủ mà ra đứng đây
-Chị Nguyên sao người chị ướt sũng thế này, mặt chị xanh quá. rồi Tuấn đưa tay rờ trán nó, nóng quá, nó lo lắng.
Nó không còn sức mở cửa nữa nó ngất đi chỉ còn nghe thoang thoảng tiếng gọi của Tuấn.