Chính Là Nó

Chương 35: Chương 36





-Con nhớ ăn uống đầy đủ, giữ ấm đấy, với lại đừng chới đùa quá sức.Với lại con có…
-Ông à, ông làm như con là đứa trẻ con vậy.Lúc cần quan tâm thì chẳng thấy đâu lúc thì…-Nguyên cằn nhằn qua điện thoại.
-Ta muốn tốt cho con thôi mà-Tiếng ông Thái quát
-Vâng vâng….vầng…vầng..Dạ vầng.-Cuối cùng thì ông của tha cho cái lỗ tai của nó.
Lớp nó thuê một chiếc xe du lịch, có cả cô Thanh chủ nhiệm đi cùng.Trên xe mọi người trò chuyện rôm rả , đứa nào đứa nấy hớn hở.
Vết thương của nó lành lặn nhanh chóng mà nó còn thấy mình khỏe hơn trước nhiều.
Nguyên đang ngồi một mình ,tựa đầu vào thành kính nghe nhạc.Đang lẩm bẩm theo lời hát thì bàn tay ai đó lôi tai phone của nó ra khỏi tai.Nguyên quay mặt ra .Là Luân.Mỉm cười rồi nó bảo Luân ngồi xuống luôn.
-Tớ nghe cùng được chứ?
Nó chỉ mỉm cười gật đầu rồi lại quay mặt đi.Nhưng hành động đó lại làm tên nào đó đau tim.
Xe dừng lại tại một nhà nghỉ nhỏ trên núi.Bước xuống xe nó mới xác định đây là nơi đã 2 năm nó chưa tới.Con đường mòn dẫn ra sau núi gần biển, nơi yên nghỉ của ba nó.Đúng là một nơi lý tưởng để đến du lịch, vừa biển vừa núi.
Nguyên thầm mỉm cười-” Liệu ba có còn nhớ con”.
May mắn mùa này không đông khách du lịch cho lắm nên rất nhiều phòng trống.Nó với My ở cùng phòng, 3 tên kia ở cùng một phòng.Điều lạ là Hạnh lại chịu ở chung với Hà.
Mọi người có 1h thu xếp hành lý, dọn dẹp phòng rồi tập chung lên kế hoạch luôn.
5 người bọn nó một nhóm được giao đi câu cá làm bữa tối
Những nhóm khác nấu ăn, đốt lửa, vào rừng kiếm gì gì đó với người hướng dẫn.
-Anh thôi động chân xuống nước đi, cá chạy hết bây giờ-Nguyên điên tiết hét toáng lên khi Khánh ngồi té nước.
-Kệ tôi-Khánh vênh mặt cãi nó.
-Đừng trách tôi vô tình-Nguyên cười khẩy ,rồi đứng dậy đạp thẳng chân cho Khánh rơi tự do xuống nước.
Cả bọn đều ôm bụng cười.
Tối đến lớp nó đốt một đống lửa to, nhảy nhót , hò hét xung quanh ( không khác gì thổ dân ), những tràng vỗ tay cho những tiết mục ngẫu hứng,pha trò của từng người.
Cười đau cả bụng làm nó thấy mệt, chán quá nó lôi ipod ra nghe, tý ta tý tửng.
-Chắc các bạn rất tò mò về giọng hát của mấy chàng hoàng tử lớp mình đúng không?-Quỳnh mc
-Một trong ba hát tặng cả lớp đi-mọi người tán đồng hưởng ứng.
Ba tên nháy nhau.
-Thôi được , tớ góp vui vậy-Bài hát này tớ hát tặng một người tại đây-Khánh tươi cười bước lên, không quên liếc mắt tới chỗ nó.( nàng ta đang chống cằm nghe nhạc đâu hay biết gì).Hắn làm mọi người gãi đầu tò mò.Là ai????.
Quân gảy đàn trong không khí giả theo nhịp hát của Khánh.Mọi người ngơ ngác nhìn hắn, một giọng ca vàng vừa được đào bới, chúng thi nhau vỗ tay khen ngợi, đưa tay đung đưa theo nhịp.
“Rồi bàn tay khẽ nắm lấy nhưng vô tình ko ai hay.

Rồi lòng a khẽ ấm áp như ly cà phê sữa thơm.
Ngồi bên e mà tim bối rối, thời gian ơi đừng trôi nhanh quá.
Để a giữ lấy từng phút giây được bên e.
Và a chỉ muốn nhìn e mãi thôi. Cứ ngây thơ hiền như ánh trăng.
Chỉ là do ánh mắt một người, làm cho a ngây ngất cả đêm.
Và a vẫn muốn được ôm lấy e, để mãi mãi chở che suốt đời.
Có thế nào tình mãi sẽ ko bao giờ đổi thay.”
-Hắn ta hát hay thật-trong suy nghĩ của nó.
Tiếng vố tay ran ran, chợt dừng lại..
-Bài hát vừa rồi tôi dành cả tình cảm của mình hát tặng cậu đó.
Nó đang tựa đầu lên đầu gối chân, chợt thấy cả lớp im lặng.My hích vai nó.Ngước mắt lên nó thấy Khánh đang đứng trước mặt.Không phải chứ???.Nó lấy tay tháo tai nghe ra, hơi lúng túng.
-Anh sao vậy, hát xong rồi thì ngồi xuống đi
Nó phát biểu câu làm bao trái tim lãng mạn vỡ tan tành, còn tên Khánh mặt thất vọng.
Nó cố làm ra vẻ không nghe thấy những gì Khánh nói.Tại sao nó lại làm vậy chính nó cũng không hiểu.
Sáng hôm sau mọi người có thể tự làm những gì mình muốn nhưng phải tập chung lại lúc 6h chiều.Chơi chán tới 3h chiều, nó quyết định tới mộ ba.
-My, cậu sẽ đi đâu?-Nguyên nhảy sang giường My.
-Tớ ngủ đã, tý sang xem phim cùng bọn Hà.-My mắt nhắm tịt vào.
-Thế cậu ngủ đi, tớ ra ngoài.
Nguyên xuống dưới mượn bác chủ quán đồ phát cỏ.Men theo con đường nhỏ, nó đi ra sau núi, may đây là trời sáng không vào ban đềm thì..đến người quen thuộc nơi này như nó cũng thấy ghê.Gió lạnh thổi vào từ biển sau vách núi làm nó lạnh run người, quên khoác áo vì nó thấy trời nắng ấm.
Sau một cái cây cổ thụ to , nó đứng lặng trước 1 nấm mộ xanh , ba nó đã yên nghỉ đã gần 6 năm rồi.
Nó nhận ra một hàng gạch được xây cẩn thận bao quanh mộ, rất sạch sẽ.
-Ông đã tới đây ạ-Nguyên tự thoại.
Thực hiện di nguyện của ba nó, được yên nghỉ một nơi có biển, được nhìn ngắm biển từ trên ỗi ngày.Một mong muốn đơn giản vậy.Nhiều lúc nó cảm thấy rất rất hận ông vì những chuyện trước kia nhưng khi ông đi xa nó lại luôn nhớ. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má nó, cố gạt đi lệ lại tuôn ra.
-Ba..!!!-Nó nấc lên.
-Đã lâu con không tới, ba vẫn khỏe chứ?
-Ông vẫn tới thường xuyên mà giấu con,con sống rất tốt, giờ con có những người bạn rất tuyệt vời, ba ở trên đó cũng thấy hết phải không-Nó khóc, rất nhiều, bao dồn nén trong lòng nó thành nước mắt chen nhau ra ngoài.
-Cô ở đây sao?-Khánh từ đâu đi tới .

Nhanh tay gạt nước mắt ,nó lấy lại vẻ mặt thường ngày.
-Anh tới đây làm gì?
-Đi dạo thôi, mà hình như cô khóc hả, mắt đỏ hoe kìa?
-Đâu có, chắc…tại..tại bụi bay vào thôi-Nó lấy tay dụi mắt.
-Sao ở đây lại có ngôi mộ nhỉ?-Khánh chỉ tay , rồi tới gần đọc-” Trịnh Quốc Huy ”
-Là ba tôi-Nguyên ngồi xuống gốc cây.
-Xin lỗi, tôi không hề biết về ba cô.-Khánh ngồi xuống cạnh nó.
-Ông mất lúc tôi 10 tuổi , sau đó tôi được ông nội đón về, chuyện này ít người biết nên anh cũng không ngoại trừ.
-Cô..rất yêu ba mình?
-…………………… Tôi không biết mình hận hay yêu ông nữa.-Nước mắt nó tự dưng chảy ra.
-Tôi không biết cô phải chịu đựng những gì nhưng người đã khuất thì nên bỏ qua tất cả.Giờ thì cô có ông bên cạnh hãy trân trọng điều đó.
-Anh rất biết quan tâm đến người khác nhỉ-Nguyên ủ rũ.
-Chỉ là em không nhận ra thôi-Khánh lẩm bẩm.
-?????-Nguyên đưa mắt.
-Không có gì.
Cả hai không nói thêm lời nào chỉ chăm chú mắt hướng ra biển.Nguyên ngủ gục trên vai Khánh lúc nào không hay, một cảm giác bình yên.Khẽ đưa tay lên lau giọt lệ trên má nó, Khánh càng mong thấu hiểu con người nó, mạnh mẽ, táo bạo nhưng lại có lúc trầm tư, tình cảm.
Nó khẽ cựa mình tỉnh lại.Giờ đã gần xế chiều rồi.
-Sao anh không lay tôi dậy, muốn gãy xương hả?-Nguyên dụi mắt.
-Công nhận cô ngủ say thật, lay mấy lần mà không tỉnh, khổ thân cái vai của tôi-Khánh bóp vai nhăn nó.
-Cho anh chết-Nguyên mỉm cười nhìn hắn.
Hai đứa đứng dậy để về nhà nghỉ.Trên đường về nó toàn chọc tức Khánh, dọa ma làm hắn mấy lần té xỉu, còn nó bụp miệng cười suốt.
Nguyên về tới phòng thì không thấy My đâu, sang phòng Hạnh cũng chẳng thấy tụi nó luôn.Nghĩ là bọn nó ra ngoài chơi sắp về nên nó vào phòng lôi quyển truyện mang theo ra đọc.
Rầm…rầm…rầm.
Nguyên dừng lại, đặt quyển sách xuống:-Làm cái gì mà ?
Có tiếng gõ cửa, tiện thể nó ra xem.3 tên kia đang đứng trước phòng nó.
-My chưa về hả?-Luân.

-Từ lúc về tôi đâu có gặp, tôi tưởng giờ này phải về rồi chứ?-Nguyên.
-Cô ấy đi cùng bọn Hạnh vào rừng rồi, tối thế này vẫn chưa thấy về-Duy.
-Vào rừng, không người hướng dẫn sao??-Nguyên có linh cảm xấu
-Không , mấy chú đấy về nhà hết rồi, hình như chúng tự vào rừng-Khánh
-Cô giáo đang lo, chúng ta tới đó luôn đi-Duy.
-Giờ này chưa về chắc các em ấy gặp nạn rồi, chúng ta sẽ chia tay nhau ra tìm-Tiếng cô Thanh trấn áp tinh thần cho lũ trẻ.
-Nhưng bọn em không biết đường, trời tối nữa-Mấy cô gái run bần bật.
-Đưa đèn pin đây tôi đi tìm-Nguyên giật đèn từ tay Luân.
-Cậu đâu biết đường-Duy
-Yên tâm đi, không sao đâu, tôi tự lo được.
-Để tôi đi cùng-Khánh níu lấy tay nó.
-Anh không đi được trong bóng tối thì thôi, ở đây gọi cứu viện đi, chắc họ chỉ quanh quẩn ở bìa rừng thôi.
-Tớ đi cùng-Duy.
Lượng lự đôi chút .
-Thôi được, nhanh lên.-Nguyên gấp rút.
U..u….úuuuuuuuu
-Nguyên, cậu đi nhanh vậy?-Duy lo lắng.
-Có lẽ anh không biết, 5 năm trước, một loại cây ăn thịt được cấy thử nhiệm tại đây, do nó phát triển nhanh tới mức diệt không hết nên người ta cho quây rào cấm rồi, cầu mong họ chỉ ở bên ngoài-Nguyên gấp rút tiến lên phía trước.( tớ tưởng tượng tý).
-Cô am hiểu thật.
-Anh tin là tôi từng bị nó quấn người không?
-Kinh khủng vậy sao?
-Tin thì anh có thể quay về.
-Cô..tiếng gì vậy?-Duy thấy lạ.
-Anh đứng yên đi, đừng cử động, chết ráng chịu.
-Cô còn đùa hả?
Nguyên rụp đầu tránh thứ gì đó, tay rút dao, phi vào không gian tối mù mịt.Á.
-Nguyên..Nguyên..trả lời tôi đi.-Duy soi đèn nhìn quanh.
-Tôi đây, không sao rồi.
-Nhưng tay cô..bị thương kìa.
-Không là gì, hay anh quay lại đi.
-Tôi đã nói rồi , tôi sẽ không…á…

Duy bước hụt lao người xuống dưới, nó nhanh chóng kéo tay hắn lại nhưng cũng bị lăn xuống đường dốc luôn.
-Duy…Duy….ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii-Nguyên hét khản cả cổ, giờ lại lạc thêm tên nữa.Giờ mới để ý chân nó bị bong gân rồi.Nó ôm chân, khóc cũng không khóc nổi.Sao lúc nào nó cũng gặp rắc rối vậy( hả t/g ).Nó nhặt một cành cây chống tay đứng dậy.
-”Thôi vậy tìm lũ kia trước, ít nhất hắn ta còn có thể tự lo được “.
Duy cũng bị lăn xuống dốc như nó nhưng lại tiếp đất ở một nơi khác, loay hoay chạy tới chạy lui không thấy nó đâu, hắn lần mò trèo lên , rồi quay trở lại theo đường cũ.
-Sao có mình cậu trở ra vậy?-cả bọn lo lắng nhìn Duy quần áo lấm lem đất bùn.
-Tớ bị lạc Nguyên rồi-Duy thở dốc.
-Tớ vào tìm đây-Khánh nóng lòng nhưng bị cản lại.
-Không được đâu, giờ chỉ còn cách đợi nhân viên cứu hộ tới thôi-Luân.
Khánh lòng như lửa đốt lo lắng cho nó.
Trời bắt đầu mưa nặng hạt.Nó đang la toáng tìm bọn kia, đèn pin mang theo đã hết điện, nó căng mắt men theo đường rào thì thấy một lỗ hổng to trên đó.
-Chẳng lẽ lũ quái này vào đây thật.
Không do dự nó chui qua rồi tới khu vực cấm, miệng vẫn hét đều đều tên bọn kia.
Tiếng la thất thanh chui tọt vào tai mọi người , những ánh mắt hớn hở nhìn bọn bạn đang chạy ra khỏi rừng.Đưa mắt tìm Nguyên, mọi người đều không thấy.
-Bọn em không gặp Nguyên à?-Cô giáo tức tốc chạy tới hỏi.
-Không có ạ-Mấy đứa đồng thanh.
-Nguyên vào rừng tìm bọn cậu nhưng chưa thấy trở ra-Duy
Cả bọn sửng sốt
-Cô à, mưa lớn đội cứu hộ không tới.-Luân
My bắt đầu khóc.
Mọi người ánh mắt thất thần nhìn vào khu rừng sâu.
-Tớ không thể ngồi chờ nữa-Khánh đứng ngồi không yên.
-Một mình cậu vào cũng như Duy thôi-Luân.
-Nhưng chúng ta không thể bỏ mặc cô ấy được-Khánh hét lên.
-Hai em thôi đi, tôi không muốn lạc mất em nào nữa đâu-Cô Thanh.
-Đợi trời sáng đi-Duy.
-Ta mà tìm thấy lũ chúng bay thì chết với ta, mưa nữa chứ.
-Chết , khu vực cấm , mình đi quá sâu rồi, có lẽ chúng không dám vào đây-Nguyên căng mắt lướt nhìn xung quanh.
Một sợi dây len lỏi trong bóng tối quấn lấy chân của nó, bất ngờ mất thăng bằng , nó bị treo ngược lên trên một cái miệng khổng lồ răng nghiến kèn kẹt.
-Ôi má ơi, lần 2 trong đời -Nó cố gắng lục lọi trong túi nhưng càng giẫy thì nó càng thắt chặt cái chân đau của nó.
-Mày không nuốt nổi ta đâu-Nguyên với tay lấy một cánh cây chặn họng nó,rồi vươn người tới để tháo dây nhưng mà nó quấn chặt nó, càng lúc càng đau.
Một thứ ánh sáng sắc nhọn lướt tới cắt đứt dây trói chân nó.