Cho Bạn Cao Trào

Chương 12



Thần kinh suиɠ sướиɠ, nhưng cơ thể mệt mỏi, sau hai lần cao trào, Nguyên Thanh ngồi phịch ở trên giường khẽ động đều không muốn động, cô đem cái mông xoay qua một bên né tránh Tông Tầm, rồi mới mềm âm thanh nũng nịu, "Ôm một cái."

Tông Tầm cánh tay khẽ chống đi vào bên cạnh cô ôm cô vào lòng, hai người bên đùi lấy đan xen vào nhau, Tông Tầm cái cằm chống đỡ đầu của cô thấp giọng hỏi: "Dễ chịu rồi?"

"Ừm, hì hì." Nguyên Thanh bủn rủn lấy thân thể trong ngực anh cười đến xảo quyệt, "Nếu quả thật làm thì tốt hơn."

Tông Tầm kiên trì trước đó, không cần suy nghĩ lặp lại: "Tôi chỉ thao bạn gái."

Nguyên Thanh âm thầm câu lên bờ môi, đứa trẻ này hẳn còn chưa biết câu nói này của anh có bao nhiêu động lòng người đi.

Bất quá, như thế nhanh liền xác định quan hệ có phải hay không không tốt lắm, cô nắm tay sờ lên cổ áo bộ đồ ngủ dài rộng rãi của anh, nghiêm túc trả lời anh: "Cho chị thời gian mấy ngày để cân nhắc, dù sao... Em nhỏ như thế."
"Cô đáp ứng." Tông Tầm chắc chắn nói, "Mà tôi chỉ là cần chờ thêm mấy ngày mà thôi."

"Tại sao em lại thông minh như vậy." Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm oán trách, "Mặc kệ, chị liền muốn qua mấy ngày."

Tông Tầm ôm lấy cô nhất thời không nói chuyện, trầm mặc một hồi anh đột nhiên hỏi: "Cô thế nào biết đến?"

Nguyên Thanh không khỏi đắc ý cười ra tiếng: "Chị phòng ngủ trước đó liền để trợ lý lắp đặt giám sát, cho nên em đi phòng ngủ làm cái gì chị đều biết."

Tông Tầm đem bờ môi xích lại gần lỗ tai của cô, "Thế nào không dời đi."

"Ai bảo em vui vẻ như thế, chị không bỏ được a." Nguyên Thanh đưa tay nhéo nhéo mặt của anh, "Đối với em cảm thấy hứng thú, thích em liền dung túng em."

Tông Tầm mím môi một cái, ngữ khí chần chờ: "Không sợ?"

"Chỉ muốn câu dẫn em." Nguyên Thanh dùng ngón tay đem bờ môi anh tách ra, "Em thế nào để mắt tới chị sao?"
"Xem phim, muốn chiếm hữu cô, thao cô." Tông Tầm mặc ngón tay cô tại bờ môi của mình bên trên gảy nhẹ.

Nghe anh ăn nói ngay thẳng, Nguyên Thanh trêu chọc nói: "Học sinh mọi nói chuyện không thể văn nhã một chút?"

Tông Tầm nghiêm túc nhìn qua cô nghĩ nghĩ, lần nữa trả lời: "Muốn cùng cô được cẩu thả sự tình."

"Ha ha ha." Nguyên Thanh vui vẻ cười ra tiếng, trừng mắt nhìn nói: "Ngủ đi. Chị phải trở về, em ngày mai không phải kiểm tra sao?"

Tông Tầm buông cô ra, sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của cô "Cô có thể ngủ ở chỗ này..."

"Không thể a, chỉ có bạn gái mới có thể ha ha." Nguyên Thanh nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xuống giường, quay đầu cười nói: "Chị đi rồi, đồ lót đưa em."

Buổi trưa hôm sau còn đang ngủ say, Nguyên Thanh bị điện thoại của trợ lý đánh thức, sau khi trả lời mới nhớ lại mấy ngày kế tiếp có lộ trình mới, hôm nay chạng vạng tối liền muốn bay đi Bắc Kinh để ghi hình một cuộc phỏng vấn vào tối nay.
Quên lịch trình cũng không sao, điều quan trọng là cô và Tông Tầm sẽ phải đối mặt với việc chia tay sau một đêm mặn nồng, có chút miễn cưỡng.

Hai người ra đi mà không gặp nhau? Nó là hoàn toàn không thể.

Nguyên Thanh suy nghĩ một chút, khóe miệng dễ dàng cong lên, cầm điện thoại lên chỉnh sửa tin nhắn.

"Nghĩ chiếm dụng giờ nghỉ trưa của anh để giải toả một chút nhớ nhung, 1 giờ Tây Môn bãi đỗ xe hẹn sao?"

"Ừm."

Tông Tầm trả lời, anh nhìn lên ký túc xá ở trước mặt, từ bỏ giấc ngủ trưa và quay về hướng Tây. Mặc dù vẫn còn sớm, 12:32.

Một giờ chiều Nguyên Thanh đến đúng giờ bãi đỗ xe, Tông Tầm đã giúp cô tìm xong chỗ đậu xe.

Tông Tầm lên xe, hai người đều không nói nên lời, Nguyên Thanh nhìn thẳng về phía trước chớp chớp đôi mắt trong veo, lúc này mới nghe thấy người bên cạnh nhàn nhạt nói:"Đồ lót tôi giúp cô giặt sạch sẽ rồi."
"Ừm." Nguyên Thanh nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn anh, thật không muốn cùng anh nói chuyện buổi tối muốn đi Bắc Kinh.

Tông Tầm nhìn một chút môi của cô, chúng có màu giống như vết in trên môi ngày đó, màu mọng giống với làn da anh đào rõ ràng, anh hỏi: "Mấy ngày nay có thể hôn không?"

Nguyên Thanh nhướng mày cười.Môi đỏ mọng, răng trắng: "Ừ, nhưng mà phải lau son môi đi"

"Còn có, chị phải nói cho em, ngày mai tôi muốn đi Bắc Kinh để ghi hình một tiết mục..."

Nguyên Thanh còn chưa nói xong liền bị Tông Tầm cúi người hôn lên, một lúc, mùi rượu trái cây lên men giữa môi và răng của hai người.

Nguyên Thanh chuyên chú với khắc sâu phim văn nghệ, không có quay qua hôn hít, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cũng là của Tông Tầm.

Tông Tầm hôn lên môi của cô mút mấy lần, tiếp xuống Nguyên Thanh cũng cảm giác được đầu lưỡi ẩm ướt của anh chui vào trong miệng, trong phút chốc toàn bộ máu đều dồn lên hai má, cho đến khi đầu lưỡi của anh chạm vào đầu lưỡi của mình khiến Nguyên Thanh Thanh run rẩy cả người, đầu óc trống rỗng, mềm nhũn trong vòng tay đón nhận mặt đỏ nhịp tim nhận lấy nụ hôn của anh, hai người không lưu loát đến mút lấy nước bọt đối phương.
Đợi đến khi anh chủ động kết thúc nụ hôn này, Nguyên Thanh ý thức chậm rãi trở về, mới phát hiện mình hưng phấn đến chảy nước.

Tông Tầm nắm chặt sau gáy cô, một bên tiếp tục mổ hôn một bên dùng giọng trầm thấp hỏi cô: "Khi nào trở về?"

"Ngày mốt..." Nguyên Thanh thở khẽ lấy đáp lại, mê ly con mắt nhìn qua anh, kìm lòng không đặng nói: "Chị ướt..."

Tông Tầm tay từ gáy của cô đi xuống tới bên trong váy bó, chỉ nhẹ nhàng vừa chạm vào liền cảm nhận được nóng ướt một mảnh, anh hôn nhẹ, thanh âm thô câm: "Ừm... Nước thật nhiều."

Nguyên Thanh tròng mắt nhìn anh bị nhuộm đỏ miệng, tìиɦ ɖu͙ƈ lập tức không còn sót lại chút gì, cô nhìn có chút hả hê cười, tay mò đến trong xe một bao rút giấy, "Chớ hôn, chị lau miệng cho em."Tông Tầm thâm thúy đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyên Thanh đang chăm chú lau chùi cho mình, thanh âm bởi vì tay cô chỉ lau động tác trở nên mơ hồ không rõ: "Mặt thật là đỏ."
"Thẹn thùng, dù sao nụ hôn đầu tiên." Nguyên Thanh không dám nhìn anh, nóng mặt nóng, có chút xấu hổ cắn cắn môi dưới.

"Ừm." Tông Tầm trầm thấp đáp lời , chờ đến thời điểm cô lấy tay ra lại cúi người hôn lên môi cô.

_______

Hê hê🥴