Ngay khi Nguyên Thanh vừa ngồi dậy, chớp mắt, liền cảm nhận được phía sau có cái ôm nóng bỏng, giọng nói khàn khàn mơ hồ khi tỉnh lại.
Nguyên Thanh buông lỏng vai, để cho xương sống mình dán sát vào thân thể của anh.
"Đi công ty thảo luận về bộ phim với đạo diễn, bộ kia cha em khi còn sống còn chưa hoàn thành tác phẩm..."
Không chỉ là Tông Tầm biết, tất cả những người yêu điện ảnh đều biết rằng đạo diễn hàng đầu Trung Quốc Nguyên Chẩn đã mất sáu năm đang chuẩn bị cho bộ phim « sơn chi », thì đột ngột qua đời vào đêm khuya trước ngày khai mạc, đây được biết đến là một trong những sự kiện đáng tiếc nhất trong giới điện ảnh và kể cả trong giới văn học nghệ thuật.
Anh thấp giọng hỏi: "Ừm, nhân vật nữ chính là em đi."
"Còn không có định, nhưng là nhân vật nữ chính em chắc chắn phải có được. . ." Nguyên Thanh trong mắt tràn đầy kiên định quang mang, "Ý nguyện xưa của cha em."
"Nhất định là em." Tông Tầm lấy môi đụng đụng gò má của cô
Nguyên Thanh xoay người lại, vòng tay ôm lấy cái cổ mảnh mai của anh,“Hôm nay thứ bảy anh sẽ ngủ tiếp chứ?"
Tông Tầm vùi vào cổ cô, nhắc nhở cô:“Cần phải nhìn thời gian.”
“Ừ. . Hẳn là chúng ta ngủ thật lâu?"
Tông Tầm ngửi mùi hương trên cơ thể cô, im lặng cười thầm, " Chắc là sau 11 giờ rồi, tin chứ? "
" A !!! " Nguyên Thanh buông Tông Tầm ra tranh thủ thời gian leo đến tủ đầu giường cầm điện thoại nhìn, "A, thế mà 11 giờ 02! Trời ạ!"
Cô mảy may quên mình là mình đang trần như nhộng, Tông Tầm mắt đen nhắm lại, nhìn cô vểnh mông đưa lưng về phía mình, tròn trịa trắng nõn rất gợi cảm.
Thật sự là gợi cảm mê người, như thế nghĩ đến Tông Tầm trực tiếp duỗi ra một cái tay, ngón tay thon dài giữ lấy một bên mông của cô.
"A. . ." Nguyên Thanh bị động tác của hắn làm cho giật nảy mình, cô quay đầu trừng hắn, "Đừng nghịch, ta đi để Vệ Đạo dẫn bồ câu, ta muốn gọi.... "
"Đánh." Tông Tầm tiếp tục nhào nặn cái mông của cô, làm cửa hang động nhỏ nhắn ở giữa như ẩn như hiện, xấu hổ vô cùng.
"Làm sao có thể đánh như thế này? Đã biết sẽ không tắt chế độ máy bay ..." Nguyên Thanh bị hắn xoa xoa, sắc mặt đỏ bừng gửi tin nhắn cho Vệ Đạo.
“Ra nước rồi.” Tông Tầm nắm lấy vạt áo bên hông kéo sang một bên, liền nhìn thấy hoa huyệt ẩn hiện, nơi đó đang co rút nước.
Toàn thân như nhũn ra, động tác quỳ xuống cũng không tiếp tục được, Nguyên Thanh trực tiếp khuỵu chân xuống giường tiếp tục cùng Vệ Đạo bàn bạc thời gian gặp mặt.
Đường may căng phồng đã hoàn toàn lộ ra giữa hai chân, Tông Tầm đổi một bên mông thịt tiếp tục nhào nặn, thân thể xích lại gần, một cái tay khác sờ lên cái kia khe thịt ướt át mềm non.
"Hừm..." Nguyên Thanh gãi ngứa địa phương vừa vặn bị Tông Tầm phá, cô cắn môi dưới thoải mái mà hừ nhẹ, âm huyệt co vào kéo theo cái mông nhẹ xoay.
"Tao." Tông Tầm nhìn xem phản ứng tao lãng của cô, liền vỗ cái mông bị hắn xoa tròn.
"A..." Nguyên Thanh bị anh đánh cho tiếng kêu càng phát ra dâm lãng câu người.
"Thích đánh đòn?" Tông Tầm bị cô làm cho phía dưới trướng đến thấy đau, không khỏi lại đánh cô một cái nữa.
"Hừm..." Nguyên Thanh bị anh đánh cho hốc mắt một ẩm ướt, vừa thẹn hổ thẹn lại kích thích, tiểu huyệt càng ướt.
"Muốn anh bên cạnh vừa thao em vừa đánh cái mông sao?" Tông Tầm tìm một góc độ tốt, chọc vào âm vật của cô bằng quy đầu to lớn.
Nguyên Thanh không kịp đáp lại hắn, bởi vì điện thoại chấn động một chút, cô nhìn thấy thông tin cần phải gõ trả lời lại.
Xem ra rất bận, Tông Tầm nhìn cô ngón tay khẽ run đánh chữ, ánh mắt chuyển dời đến huyệt dâm đói khát của cô, ngón tay gỡ ra đại âm thần mập mạp, quy đầu nhắm ngay cửa hang cắm xuống đến cùng.
Quá ướt, ngoại trừ chặt chẽ bên ngoài, toàn bộ côn thịt thao đến thông suốt, Tông Tầm sảng đến hai mắt đỏ lên.
"Ừm a... Không muốn..." Nguyên Thanh thân thể bị động tác thô lỗ của anh hơi chống đối làm cho điện thoại trực tiếp từ trong tay trượt tới trên mặt đất, cô hai tay cầm chặt ga giường, ngước cổ tiếp nhận dục vọng của anh.
"Không bận... A... Từ phía sau thật sâu..." Nguyên Thanh bị anh thao đến khoé mắt mang nước mắt, tiểu huyệt bị anh gây rối đến vừa nặng lại thoải mái, thoải mái đầu óc trống rỗng.
"Còn gấp như thế... Thật tao..." Tông Tầm kéo căng bờ mông xông về phía trước, thanh âm thô cuồng, "Thao chết em."
Nguyên Thanh cắn chặt môi dưới, nghe được hạ thể bị anh thao đến ba ba tiếng nước vang vọng, dâm thủy chảy càng dữ hơn.
Tiếng thở gấp gáp thô bạo của đàn ông và tiếng rên rỉ khe khẽ của phụ nữ hòa vào nhau, cả căn phòng tràn ngập dục vọng đê mê.
Nguyên Thanh thân thể mảnh mai gợi cảm bị mình thao đến run rẩy không ngừng, Tông Tầm từ thị giác thoải mái đến giác quan, tăng thêm tốc độ, mãnh liệt làm mấy chục lần cuối cùng xuất tại mông cô.
Buổi chiều Nguyên Thanh đi công ty cùng Vệ Đạo gặp mặt, Tông Tầm về nhà dùng bữa với mẹ Vương Dương Linh, sau bữa tối, hai người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.
"Chuyển tới nơi đó có phải hay không không cần dậy sớm như vậy?"
Tông Tầm thanh thản tựa lưng ở trên ghế sô pha,"Đương nhiên, may mà nơi đó có phòng."
"Căn phòng nhà đối diện cho thuê?"
Nghĩ tới đây, Tông Tầm cảm giác được sau lưng người nào đó bắt đầu có chút ngứa, "Rất sớm đã cho thuê."
"Trong tủ lạnh có trà bưởi mật ong do dì Trương pha. Con có muốn uống không?"
Nghe xong chính là mẹ muốn uống, Tông Tầm tri kỷ nói: "Con đi lấy hai chén."
"Ừm." Vương Dương Linh cười gật gật đầu, rồi mới đứng dậy đi lấy trên bàn trà hoa quả.
Lúc này Tông Tầm đặt ở trên bàn trà điện thoại rung rung mấy lần, Vương Dương Linh vô ý thức hướng nó nơi đó liếc qua, lại không nghĩ thấy được tên quen thuộc.
Người gửi và nội dung tóm tắt trên màn hình sáng rõ ràng:
"Nguyên Thanh: Bảo bối đêm nay thời điểm nào trở về?"
Vương Dương Linh xem hết sau đó giơ tay lên lấy điện thoại di động của mình bên cạnh, biên tập một cái thông tin phát ra ngoài, rồi mới ung dung thản nhiên tiếp tục ngồi ở trên ghế sa lon.
Tông Tầm cầm hai chén mật ong trà đi tới, đưa cho Vương Dương Linh một chén, "Mẹ."
Vương Dương Linh nhận lấy uống một ngụm dò hỏi: "Đêm nay ở lại nhà đi."
"Không được." Tông Tầm ngữ khí nhàn nhạt giải thích, "Vừa nuôi một con mèo cần trở về cho ăn"
Mắt Vương Dương Linh chợt lóe lên sau khi nghe lời này:“ Sắp thi đại học rồi, nuôi mèo sẽ không lỡ việc?"
"Không sao." Tông Tầm nhướng mày hờ hững.
"Coi như giải trí là được, đừng bận tâm như vậy.” Vương Dương Linh đặt cái tách lên bàn cà trà, "Một đêm không cho ăn không việc gì đâu, ngày mai lại trở về."
Tông Tầm cụp mắt, nhớ tới khó được có thể tiếp mẹ, chỉ có thể thấp giọng ứng với: "Được."
Vương Dương Linh đi về phòng ngủ vừa gọi điện thoại, nghe trợ lý bên trong nói gì, mí mắt trên co giật vài cái, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng bà cũng đáp lại và cúp điện thoại.
Thực tế cho Vương Dương Linh biết kế hoạch được công ty cân nhắc trong ngày có khả thi hay không.
"Hàn Ngữ, cậu nói buộc chặt kế hoạch tôi cảm thấy có thể..."