20 phút trước khi kết thúc tiết học thứ tư buổi chiều, không khí trong lớp bắt đầu náo loạn, hầu hết học sinh đều háo hức muốn thử, dù sao cũng là một bữa tối dài.
Đường Viêm đang nằm sấp lén nghịch điện thoại di động, ngẩng đầu bỏ vào túi, quay đầu nhìn Tông Tầm, nói: "Cậu đã xem tin nóng trên Microblogging chưa? Thế nào rồi?"
Tông Tầm chiu đầu vào bên trong một đống bài thi, cũng không có ngẩng đầu, ngòi bút dừng một chút, lạnh nhạt nói: "Ràng buộc lăng xê mà thôi."
"Cậu cũng thật là biết nhẫn nại..." Đường Viêm cười xấu xa một chút.
"Nhịn không được." Tông Tầm một bên giải đề một bên tùy ý đáp, "Cho nên giữa trưa để cậu đưa quần cho tôi."
"Hắc hắc... Xuất sắc." Đường Viêm vẻ mặt khen ngợi mà nhìn về phía anh, nói xong dừng một chút, thần thần bí bí nhỏ giọng thăm dò: "Làm chuyện này rốt cuộc có cảm giác gì?" Vừa nghe xong trong đầu Tông Tầm phảng phất có dòng điện trải qua, anh vô ý thức nghĩ về lúc bị cô ngậm chặt, ngẩng đầu kín đáo nói: "Tự mình thử."
Đường Viêm bất mãn phàn nàn: "Thật tốt đi."
"Ừm." Tông Tầm thấy hắn oán giận từ chối cho ý kiến, tiếp tục cúi đầu viết đề.
Đường Viêm nhìn anh chằm chằm, tiếp tục thăm dò:" Dấu vết trên cổ cô ấy là do cậu tạo ra đúng không?"
Tông Tầm liếc nhìn hắn một chút không muốn trả lời, vốn là khó chịu bị cô lợi dụng, người bênh cạnh lại còn lôi chuyện này ra.
Thấy anh dùng ánh mắt chán ghét cự tuyệt trả lời câu hỏi của mình, Đường Viêm ngẩn người: "Không phải cậu?"
Tông Tầm hỏi lại: "Hắn ta dám?"
Đường Viêm buồn bực lầm bầm: "Vậy cậu tại sao lại có bộ dạng không thoải mái."
"Bị lợi dụng lăng xê có thể dễ chịu?" Tông Tầm dùng sức ấn tay xuống đầu một cái bút bi. "Ong ong ——" lúc này điện thoại trong túi quần rung một chút, anh duỗi thẳng chân, đút hai tay vào túi và lấy điện thoại ra đọc.
"Vừa về nhà liền phát hiện ra kinh, bụng đau đau."
Đọc xong, anh mím môi, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trước cửa lớp, còn 10 phút nữa là hết giờ học, không đợi.
Anh bắt đầu thu dọn bàn học và cất những thứ cần mang đi vào cặp, "Tôi tự học buổi tối không hơn."
"Trốn học? Hiếm lạ a, cậu muốn làm gì?" Đường Viêm ngẩng đầu nhìn anh đứng lên, thuận tiện hơi kinh ngạc giễu cợt anh: " Chúng ta đi đánh nhau đi, cậu phải học xong tiết học rồi đi..."
"Là Nguyên Thanh." Tông Tầm mặc kệ hắn, nói xong cũng không quay đầu lại từ cửa sau rời đi.
"Tùng tùng tùng."
Nguyên Thanh còn chưa kịp từ trên giường đứng lên liền nghe thấy âm thanh ấn phím mật mã, cô trong nháy mắt đoán được là anh trở về. Một giây sau cửa mở, quả nhiên là anh, trẻ em hư trốn học.
"Làm gì trốn học." Nguyên Thanh ánh mắt hung hăng, người lại suy yếu nằm lỳ ở trên giường.
"Ừm." Tông Tầm nhàn nhạt đáp lời, đem cháo đã đóng gói đặt lên bàn, "Cùng nhau ăn cơm."
"Không muốn." Nguyên Thanh cảm thấy mình thân tàn chí tàn, từ tinh thần đến thân thể bị kinh nguyệt mạnh mẽ chà đạp.
Tông Tầm mở ra túi sách lấy ra một hộp đường đỏ Khương Trà thả trên mặt bàn, ném túi sách đi vào phòng ngủ của cô, yên lặng cùng cô mắt nhìn mắt một hồi, thấy cô như con mèo bệnh không có động tác.
Xoay lưng cúi người, đưa tay nắm chặt gáy cô sờ sờ, ngoài miệng ra lệnh: "Lật qua, anh ôm ôm em đi."
Nguyên Thanh cảm nhận được anh kiên định vỗ về, trừng mắt nhìn ngoan ngoãn xoay người, chờ anh đến ôm ôm mình.
Tông Tầm dùng hai tay chống đỡ thân thể mềm mại của cô, ôm ngang đi ra ngoài đến trước bàn ăn buông xuống, anh từ trong túi giấy lấy ra hai bát cháo, đem một bát màu đậm để lộ nắp đẩy tới trước mặt cô, "Uống xong." Cơm đen và cháo táo tàu đỏ, Nguyên Thanh cầm lấy thìa rất dễ dàng múc một viên thịt long nhãn, cuối cùng cô mỉm cười, nhìn người đang uống cháo rau xanh: "Anh thật tri kỷ."
"Baidu tri kỷ." Tông Tầm nhẹ nhàng gật đầu, không nhanh không chậm dùng thìa quấy cháo.
Nhìn anh dáng vẻ khó chịu, Nguyên Thanh còn muốn khen anh: "Là anh tri kỷ a, không phải Baidu."
"Nhân lúc còn nóng." Tông Tầm ra hiệu cô nhanh húp cháo.
"Ừm." Nguyên Thanh dùng sức gật đầu chút, ngoan ngoãn húp cháo, trong miệng ngọt ngào ấm áp, làm dịu đi cơn đau và căng thẳng thần kinh do đau bụng kinh gây ra.
Cho cô uống xong cháo đánh răng xong, Tông Tầm đem cô thả lại trên giường, cởϊ áσ khoác đồng phục ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đứng đắn.
Nguyên Thanh lặng lẽ nhìn anh cởϊ qυầи áo, chỉ còn lại quần đùi đen và áo sơ mi trắng, mang vớ đen trên mắt cá chân tinh xảo, gấu áo rũ xuống tự nhiên che đi đũng quần, trông anh thật sự rất trẻ trung. Anh đi tới, ngồi ở mép giường, sau đó nằm xuống bên cạnh Nguyên Thanh, ôm cô vào lòng, nhớ tới vừa rồi cô phàn nàn rằng eo của cô đặc biệt không thoải mái, bàn tay anh sờ đến eo cô, dùng bàn tay nhiệt độ cho nơi đó bớt đau.
"Anh thật tốt." Nguyên Thanh mười phần lộ vẻ xúc động, cô đưa thay sờ sờ mặt anh nhẵn bóng.
"Tận lực." Tông Tầm ôm sát cô.
Nguyên Thanh nghe nhịp tim ổn định của anh liền nói đùa: "Anh dám một câu vượt qua năm chữ sao? Trên giường nói nhiều..."
"Hừ." Tông Tầm buồn bực cười nhẹ, bộ ngực rắn chắc có chút làm rung động tai của cô, "Vậy em thích anh khi đó nói nhiều sao?"
Nguyên Thanh cười ngọt ngào:“ Anh có tất cả những gì em thích. ”
"Khác khí với em cái gì, chúng ta là ai." Nguyên Thanh chính trực vỗ vỗ bờ vai thẳng tắp của anh. "Anh thích em là chuyện của anh... Em thích anh, liền muốn cám ơn em." Tông Tầm giai đoạn đầu cũng không nghĩ tới cô sẽ thích chính mình.
Nguyên Thanh đã không thể giải thích được khi nghe những lời của anh, anh thường thờ ơ và ủ rũ, đối với tình cảm lại mang theo ân cần cùng chân thành: “Chúng ta nên hạnh phúc với nhau.”
"Ừm." Tông Tầm hôn lên trán của cô một cái.
Nguyên Thanh ngẩng đầu ánh mắt say đắm nhìn qua anh: "Anh hôm nay coi như là sủng em, sau này cũng sẽ tiếp tục sao?"
Chỉ thấy ánh mắt anh sâu thẳm nhưng trong suốt, ánh mắt đều tập trung vào mắt cô: "Ừ."