Nguyên Thanh quấy rầy đạo diễn rất lâu mới có thể khiến cho hắn nói ra sự thật, tiểu Hoa lưu lượng cùng cô cạnh tranh nhân vật nữ chính kia là do Vương Dương Linh nhét vào.
Vương Dương Linh được biết đến là đại nhân số 1 trong làng giải trí Trung Quốc, hiện tại là người quản lý phụ trách bộ quang ảnh truyền thông, là công ty ký kết hợp đồng với Nguyên Thanh, đồng thời cũng là nhà sản xuất phim « sơn chi » , Vương Dương Linh nghĩ thì nhét người vào đây rất dễ dàng.
Nguyên Thanh suy tư nửa ngày vẫn là quyết định đi công ty tìm Vương Dương Linh, cô nhất định sẽ có mặt ở văn phòng vào thứ hai.
Cho dù trời đã khuya, Nguyên Thanh ngồi xuống trước mặt Vương Dương Linh, Vương Dương Linh bận rộn ngẩng đầu nhìn cô hỏi thẳng vào vấn đề:"Là vì vai nhân vật nữ chính sao?"
" Chị Linh, trước đó một mực định là tôi." Nguyên Thanh dùng ánh mắt kiên định cùng cô ấy đối mặt. Vương Dương Linh giọng nói trơn tru nói: "Cái này không có cách, phía đầu tư nhất định phải nhét người, dùng cái này phim nâng người..."
Nguyên Thanh nghe xong trong lòng rất không thoải mái: "Có rất nhiều phim có thể ăn khách, không cần thiết lợi dụng « sơn chi »."
Vương Dương Linh yên lặng dò xét cô: "Còn chưa giải quyết hoàn toàn."
"Cho nên tôi nghĩ lại đến nơi này tranh thủ gặp chị Linh một chút. Nếu muốn quay « sơn chi » thật tốt, nữ chính không thể là người khác. ” Nguyên Thanh nhìn cô trầm ngâm không khỏi có loại linh cảm không lành.
Không thể là người khác? Vương Dương Linh nghe xong đột nhiên khẽ cười một tiếng, trầm mặc mấy giây.
"Câu dẫn con trai của tôi, câu dẫn không tệ..." Cô nói rồi kéo ra ngăn kéo lấy ra một tờ giấy ném tới trên mặt bàn, "Thoải mái sao?"
Hình ảnh tờ giấy nhẹ nhàng trượt tới trước mặt Nguyên Thanh, cô thấy rõ nội dung đồng thời sắc mặt tái đi. Vương Dương Linh đã in ra đoạn phim giám sát, đó là hình ảnh Nguyên Thanh đến trường đón Tông Tầm vài ngày trước, cô kéo cà vạt của Tông Tầm trong bãi đỗ xe và yêu cầu anh cúi xuống và hôn cô.
Do tuổi tác và thân thế của Tông Tầm khiến Nguyên Thanh phải e ngại, cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao công ty lại phản đối quyết định nhân vật nữ chính.
Thấy sắc mặt cô cứng đờ, Vương Dương Linh gợi lên một nụ cười khó tránh khỏi: Cô là người thông minh, nên biết ý của tôi, « sơn chi » cùng Tông Tầm, chỉ được chọn một."
Nguyên Thanh hết sức xoa dịu nội tâm bực bội, cười nhạt đáp lại: "Chị Linh, nước cờ này đi thật tốt, chị trực tiếp dùng « sơn chi » của cha tôi để giữ chặt bảy tấc của tôi ..."
Vương Dương Linh trong mắt hiện lên vẻ tinh tế và sắc bén "Sáo lộ* chó không máu chó không quan trọng, dùng tốt là được." (*Sáo lộ: Trong tiếng Hán nó có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định, chẳng hạn sáo lộ quyền Thiếu Lâm; cũng dùng để chỉ hệ thống công nghệ, phương thức và biện pháp, chẳng hạn biện pháp mới về cải cách.
Tuy nhiên, cụm từ "sáo lộ" trên mạng thường nhằm để chỉ cách thức nhằm dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, hoặc cũng có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy. Cre: hoinhanhdapgon.net)
Tay Nguyên Thanh lạnh lẽo, cô gật đầu, giả vờ bình tĩnh nói: “Thật dễ dàng sử dụng.”
"Tôi biết cô không thể trả lời tôi ngay lúc này, vậy tôi cho cô trở về suy nghĩ một chút..."
Dùng tâm huyết của cha cô uy hϊếp cô, Nguyên Thanh giận quá thành cười, khóe miệng mang theo ý lạnh, cấp tốc hỏi lại :"Tại sao em lại không thể cho chị một câu trả lời ngay bây giờ?" Vương Dương Linh nhướng mày thanh tú, kinh ngạc chờ cô nói tiếp.
"Đương nhiên chọn « sơn chi »." Nói xong Nguyên Thanh nhìn cô nở nụ cười sáng lạn, lạn đứng lên, quay người đi hướng cổng.
"Được, mau chóng chấm dứt." Không nghĩ tới lại dễ dàng như thế, Vương Dương Linh vui vẻ mà nhìn bóng lưng của cô rồi nhắc nhở.
"Đương nhiên." Nguyên Thanh thờ ơ nhấc hạ vai trái, giọng điệu tùy ý.
Đúng lúc này, cuộc họp tổng động viên cuối kỳ của trường mới bắt đầu, Đường Viêm không có việc gì liền lẽo đẽo đi sau Tông Tầm, hắn đánh giá người nào đó đang chăm chú đọc bản diễn thuyết, ánh mắt cuối cùng vẫn là dừng ở trên cái cổ có vết hôn thật bắt mắt kia.
Đường Viêm không khỏi xác nhận lại lần nữa, "Tầm ca, cậu xác định không cần Phương Nghệ dùng đồ trang điểm che cho cậu một chút?" Tông Tầm lật ra một tờ tiếp tục xem, ngoài miệng lạnh nhạt nói: "Không quan trọng."
Đường Viêm cười nhíu mày, tại sao? Nhìn Tông Tầm giống như rất nghiêm túc, bây giờ một cái dấu hôn cũng không thèm quan tâm, cũng không quan tâm nó có ảnh hưởng gì đến hình tượng của mình hay không.
Từ sáng đến tối, mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi về cái dấu hôn trên cổ của anh cổ suốt ngày, nhưng anh vẫn như người bình thường.
Đường Viêm thính tai nghe được âm thanh phía trước giới thiệu chương trình, vội vàng nhắc nhở: "Đến cậu ra sân."
"Ừm" Tông Tầm đem bản thảo diễn thuyết ném lên mặt bàn, cất bước đi đến đài.
"Trâu bò a, đã nhớ hết rồi." Viêm khâm phục cảm thán, nhìn anh rời đi, anh mặc đồng phục dáng người thẳng tắp khí vũ hiên ngang.
Đứng trước micro, Tông Tầm bình tĩnh nói chuyện lưu loát: "Xin chào mọi người, tôi là Tông Tầm, hội trưởng hội học sinh ..." "Ngươi thấy được a? Đó là dấu hôn mà tôi đã nói lúc sáng!" Các cô gái ngồi ở hàng ghế đầu rất kích động lôi kéo người bên cạnh.
"Tớ thấy được tớ thấy được, thật ài, quá kích thích đi..."
"Thế mà có thể để Tông Tầm cho lưu dấu hôn..."
"Đại thần cấm dục như vậy, sao có thể như vậy, người ta không thể nhìn ra được. "
" Cái gì vậy? Ai có thể có được sự sủng ái của Tông tầm."
Dưới đài bởi vì lần nữa được chứng kiến dấu hôn nghị luận sôi nổi, rì rầm huyên náo một mảnh.
Tông Tầm dừng một chút, mặt không thay đổi quét mắt phía dưới mấy hàng nữ sinh ồn ào, thấy các cô gái thức thời ngậm miệng rồi mới tiếp tục tự nhiên phát biểu.
Trong bóng đêm Nguyên Thanh lái xe, chẳng có mục đích trong một thời gian dài, nỗi buồn là một loại đau đớn.
Cuối cùng, cô dừng lại ở tầng dưới, hơi ngẩng đầu lên để cố nén lại những giọt nước mắt chua xót, hành động này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong đêm nay. Ngôi sao quyến rũ chỉ là một con rối bị điều khiển, cô tự cười nhạo bản thân và cảm thấy ghê tởm, cô có thể làm gì?
Nguyên Thanh bước lên cầu thang với những bước nặng nề, cúi đầu nhìn đường cẩn thận cho đến khi đến cửa nhà, trên mặt đất xuất hiện một bóng người cao lớn, cô biết là ai, cho nên sắc mặt ngưng trọng liền đã bị cô cưỡng bức biến thành hạnh phúc.
"Sao hôm nay tan học sớm vậy? Anh sẽ không trốn tiết nữa phải không?" Nguyên Thanh cười nhìn Tông Tầm tựa ở trên cửa.
Tông Tầm còn chưa kịp trả lời liền bị cô kéo lại cà vạt, chỉ thấy cô tinh tế quan sát cổ anh một chút, cười xấu xa mắng hỏi:"Sao anh không mặc đồng phục thể thao? Có thể kéo khóa kéo lên để che dâu tây"
Tông Tầm chậm rãi giải thích cho cô tất cả nghi vấn: “Cuộc họp tổng động viên cuối kỳ cần phải phát biểu, có thể nghỉ học sớm.” "Anh cứ như vậy lên đài?" Nguyên Thanh không khỏi nhìn có chút hả hê cười, "Anh, em sai rồi, đều tại em hôn anh."
"Không trách." Tông Tầm thuận thế ôm eo thon của cô, cùng nhau dựa vào cửa.
Nguyên Thanh ghé vào trong ngực của anh, bộ đồng phục vừa vặn làm cho khí chất của anh phi thường khó hiểu, mà dấu hôn trên cổ tạo thành lực tương phản cực lớn.
Trong lòng có bất lực đau đớn, Nguyên Thanh cọ người anh nũng nịu nói:"anh thế mà không tức giận, dung túng em."
"Anh thích." Tông Tầm không để ý chút nào trả lời.
"Có anh thật tốt." Nguyên Thanh cau mày thở dài ở nơi anh không nhìn thấy, ánh mắt xuất thần.
Nhưng nếu một ngày tốt lành là không đủ, làm sao đây?