Vài tiếng gõ cửa nặng nề phá tan sự im lặng chết chóc của màn đêm, ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon Nguyên Thanh trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cô biết là ai.
Ngồi cứng đờ quá lâu khiến hai chân tê dại, động tác mang giày của Nguyên Thanh rất chậm chạp, chậm rãi đi tới cửa, cũng không có mở cửa.
Cô có chút khẩn trương nuốt nước miếng, giọng nói nhã nhặn dịu dàng thường ngày: “Có chuyện gì vậy?”
Cô không định mở cửa, Tông Tầm một tay nắm lại chống đỡ trên cửa, thân thể có chút cong xuống, hồi lâu không lên tiếng giọng nói là khàn khàn, "Em có phải hay không gặp khó khăn?"
Nguyên Thanh nghe xong lòng chua xót ngã vào trên cửa, dùng sức nhắm mắt lại, duy trì giọng nói bình thường: "Không có."
Tông Tầm căn bản không nghe cô đáp lại, vẫn như cũ cố chấp hỏi: "Chúng ta bị chụp lén sao? Em bị uy hϊếp rồi? Em có cái gì không thể giải quyết có thể nói cho anh..." "Không phải, anh đừng suy nghĩ nhiều." Nguyên Thanh nắm chặt tay, thậm chí cô cũng chẳng hề hay biết.
"Ừm." Tông Tầm ánh sáng trong lòng đến cùng cùng tắt hẳn, anh nghĩ hết các loại lý do giải thích sự khác thường của cô tuy nhiên cũng bị cô chối bỏ.
Nghe được anh chấp nhận lên tiếng, Nguyên Thanh đau lòng đến không thể thở nổi, cô cũng yếu ớt đáp lại: "Ừm."
"he..."*
[*Bản gốc cx là "he..." M ko sửa đổi j-]
Ngoài cửa truyền đến một tiếng thở dài nặng nề, tuy không thấy được nhưng trong lòng Nguyên Thanh lại đập ầm ầm, cảm giác ngạt thở trong nháy mắt chặn lại cổ họng của cô, cô dùng sức che miệng lại, thân thể cong xuống thêm im lặng nức nở mấy lần.
Anh còn chưa đi, cái đầu kiêu ngạo thường ngày của anh đang vô lực dựa vào cửa, khóe miệng nở một nụ cười tự giễu, "Anh còn tưởng rằng sẽ rất lâu..." Trái tim đau đến liên lụy đến dạ dày, toàn bộ thân thể thống khổ mỏi mệt, Nguyên Thanh ngồi thẳng lên, thanh âm trịnh trọng nói: "Cứ như vậy chia tay đi, sau này không cho anh đến nhà của em nữa."
[*Chia tay r M định để xưng hô của acj là TÔI vs CÔ, TÔI vs ANH nmà thôi. Kệ-]
Yên tĩnh mấy giây, Tông Tầm trả lời: "Tốt, anh sẽ tắt giám sát, em yên tâm."
Nguyên Thanh che ngực, "Không quan trọng, em mấy ngày nữa sẽ đi đóng phim bên ngoài, phải đi rất lâu."
Tông Tầm âm thanh buồn tẻ khác thường: "Tốt, chú ý an toàn."
Nguyên Thanh nghe xong hốc mắt nóng lên, anh ngày bình thường giọng nói không có chút rung động nào bây giờ trở nên cô độc mệt mỏi như thế, đều là bởi vì cô.
Tông Tầm lòng tràn đầy bi thương nỉ non: "Vẫn là...cảm thấy quá đột ngột ..."
Nguyên Thanh ánh mắt ảm đạm giải thích: "Thích chính là đột nhiên, tựa như là ban đầu em đột nhiên thích anh ..." Tông Tầm nhẹ nhàng gật gật đầu tỏ vẻ tiếp thu: "Ừm, biết."
[*Hai acj cách nhau 1 cánh cửa mà cứ như là đang nhìn nhau nói chiện (• ε •) ]
Nguyên Thanh nghiêng đầu miệng hướng khe cửa, nghiêm túc nói rõ: "Phòng ở như bình thường, cảm ơn sự quan tâm của anh.”
Cô thuê hai năm, anh còn có thể ngẫu nhiên gặp được cô.
"Ừm, anh về đây." Tông Tầm khôi phục giọng nói bình tĩnh nhất để chào tạm biệt cô.
"Được." Nguyên Thanh cũng mỉm cười một cái mặc dù anh không nhìn thấy.
Cứ như vậy kết thúc, chúng tôi đều cho rằng sẽ đi cùng đối phương vượt qua năm nay nghênh đón 2018, lại không nghĩ chúng tôi ở năm 2017 1229* liền chia tay.
[*1229? ngày 29 tháng 12 à? 1229 what is it? ‹(•¿•)›]
« SƠN CHI » thuận lợi ghi hình tại Vân Nam, cái lạnh giá của núi tuyết Ngọc Long đã khiến Nguyên Thanh đau đớn, thậm chí trái tim của cô cũng bị đóng băng. Trong thời gian quay phim, cô có một khoảng thời gian hai ngày rảnh rỗi không có vai diễn nào, cô quay lại trường Tông Tầm, lúc đó đã kết thúc kỳ thi cuối khóa, ngoại trừ lớp tinh anh các lớp học khác đều đã nghỉ, Nguyên Thanh thừa dịp đang trong thời gian lên lớp đi đến lầu dạy học, vô ý thức dừng ở trước toà nhà để xem danh sách trên Long Hổ bảng.
Sau khi thi cuối kỳ kết thúc nhân vật đứng đầu toàn trường đã thay người, bây giờ Tông Tầm là thứ hai.
Nguyên Thanh nhìn qua mặt anh không thay đổi ảnh chụp, ở nơi đó đứng yên thật lâu thật lâu, cuối cùng quay người yên lặng rời đi.
Anh hẳn là lần đầu tiên trở thành người đứng thứ hai toàn trường đi.
Còn có năm ngày ăn tết, Tông Tầm cuối cùng ngừng để nghỉ đông, lúc về đến nhà Vương Dương Linh đang bưng một chén rượu đỏ đứng tại trước cửa sổ sát đất, nghe thấy tiếng liền quay đầu cười nhìn anh. "Mẹ." Tông Tầm mang theo túi chào hỏi.
Vương Dương Linh nhấp một ngụm rượu, đột nhiên hỏi: "MIT còn tính sao?"
Tông Tầm dừng bước chân đang đi lên cầu thang, dừng một chút, rồi mới nói: "Tính."