Vương Dương Linh đi vào trong tìm, đúng lúc nhìn thấy Nguyên Thanh tựa ở quầy bar, bà còn chưa kịp nói chuyện liền nghe đến Nguyên Thanh cười nhẹ nhàng nói: "Thật là đúng dịp."
Giọng nói của cô cùng ánh mắt không chỉ là nói với một người, Vương Dương Linh vô ý thức theo ánh mắt của cô nhìn về phía sau, Tông Tầm vừa khéo đang bưng khay từ sau bếp đi tới.
Thật sự là đúng dịp, đều đến đông đủ, Vương Dương Linh nhìn con trai quen việc dễ làm đi đến một chỗ rồi ngồi xuống, bà đối với anh lạnh nhạt nói: "Con ăn cơm, mẹ cùng cô ấy nói chuyện một chút."
"Làm gì? Ở cùng một chỗ đi." Tông Tầm nhìn mình chằm chằm mẹ, ánh mắt sâu thẳm.
"Được." Vương Dương Linh nhướng mày kiêu ngạo, đi tới ngồi xuống đối diện với anh.
Nguyên Thanh cười như không cười đi theo ngồi cạnh bên người Tông Tầm, hai người sóng vai nhìn người đối diện. Vương Dương Linh mở miệng thẳng thắn: "Bản lĩnh của cô ghê gớm thật đấy, giả heo ăn thịt hổ, bây giờ cả phim lẫn người đều tới tay."
Nguyên Thanh xem thường cười nhạt: "Bản lĩnh không lớn, là do chị nghĩ em sai thôi."
Vương Dương Linh xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía con trai đang ngồi vững vàng trên đài câu cá* "Đầu óc của con đâu? Con không thấy sao, thứ cô ta chọn vẫn là phim, con chẳng qua là lựa chọn thứ hai mà thôi, nó đáng giá để con kiên trì như thế?"
(*Không bt nx n mà nó là Điếu Ngư Đài nghĩa là đài câu cá theo gg:v
Gốc: 看向稳坐钓鱼台的儿子)
Tông Tầm câu lên một bên khóe miệng, hững hờ nói: "Mẹ, mẹ vẫn là không hiểu tại sao cô ấy lại trực tiếp chọn « sơn chi »."
Vương Dương Linh không hiểu lý do gì cả, vẫn nói hờ hững: "Dù sao cũng vẫn là chọn phim". Hai người cũng không muốn cùng bà giải thích bộ phim này quan trọng bao nhiêu, Tông Tầm trực tiếp nói: "Đã trôi qua rồi, hiện tại chúng ta đang ở cùng nhau, là tốt rồi."
Vương Dương Linh nhìn hai người trước mặt không đáp lại, líu lo không ngừng: "Con từ nhỏ đã suy nghĩ lý trí hiểu được cách nhận định tình hình, con cảm thấy con và cô ta cùng đi trên một con đường? Cô ta là từ vũng bùn trong ngành giải trí đi ra, mà con cần một người có học thức giống như con cùng con trưởng thành, cùng nhau xuất sắc hơn người..."
Tông Tầm đột nhiên đánh gãy lời nói của bà, hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy con rất sạch sẽ sao?"
Nguyên Thanh nghe tiếng nhíu nhíu mày, anh muốn nói cái gì?
Tông Tầm mở miệng bình tĩnh kể ra: "Là con trước kia lắp camera giám sát trong phòng cô ấy, mỗi lúc trời tối nhìn trộm cô ấy, nhìn cô ấy không mảnh vải che thân, nhìn cô ấy lên giường đi ngủ, mẹ cảm thấy con lý trí suy nghĩ sạch sẽ sao? Có phải hay không rất đáng xấu hổ hèn hạ..." Nguyên Thanh nắm chặt tay trên đùi anh, dùng sức nắm nắm, đối với anh lắc đầu, không muốn để cho anh nói mình như thế.
Nghe con trai nói bà hoàn toàn nghĩ không ra cũng không tiếp thu nổi sự thật, trước mặt người ngoài thể diện của bà đều mất hết Vương Dương Linh sắc mặt tái xanh, trong lòng đột nhiên xuất hiện cơn giận dữ khiến bà phải thốt lên: "Rác rưởi."
Tông Tầm thờ ơ nói: "Đúng a, rác rưởi a..."
Nguyên Thanh xiết chặt tay của anh, ngoài miệng tranh thủ thời gian giải thích: "Chị đừng tin lời Tông Tầm nói, sau khi em với anh ấy ở chung một chỗ thì mới làm như vậy."
Vương Dương Linh giờ phút này căn bản sẽ không nghe Nguyên Thanh, bà cảm thấy tràn đầy xấu hổ cùng thất vọng, bà ngày bình thường hoà nhã thận trọng con cái tại sao lại làm ra loại chuyện xấu xa này. "Con rất u ám hèn mọn mặt này đều đã để cô ấy thấy qua, con nhất định phải đạt được cô ấy, tuyệt đối không buông tay, con không muốn lại cùng mẹ tranh chấp. Mẹ cũng đừng ngăn cản..."
"Ba ——" Tông Tầm còn chưa nói xong liền bị bà cho một bạt tai, Nguyên Thanh trong lòng giật mình, mau đem tay xoa lên một bên mặt anh vừa bị đánh, ôm đầu của anh bảo vệ anh.
Vương Dương Linh nắm chặt hai tay, cắn răng nghiến lợi nói: "Không có tiền đồ."
Tông Tầm tách khỏi tay Nguyên Thanh, mặt anh kiên quyết nói: "Con sẽ không thay đổi, mẹ, mẹ chắc chắn ngăn không được."
Cuối cùng anh lần nữa không cần suy nghĩ nhấn mạnh: "Chắc chắn ngăn không được."
Vương Dương Linh biết tính cách con trai mình, một khi đã nhận định, trâu ở toàn thế giới tập hợp lại cũng chẳng thế kéo nó về, bà tức giận đứng lên rời khỏi chỗ ngồi. "Chị đi đâu?" Nguyên Thanh vội vàng gọi bà lại.
"Đói bụng, gọi món ăn." Vương Dương Linh đi đến ngồi ở một cái ghế dài cách đó không xa, tức giận mở thực đơn trên bàn ra.
“Được.” Nguyên Thanh cười cười, xoay người ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh hầu hạ mẹ chồng tương lai.
"Tại sao nói mình như thế, em nghe khó chịu." Nguyên Thanh đưa tay nhéo nhéo bên mặt nơi anh bị đánh.
Tông Tầm tỏ vẻ không thèm để ý chút nào: "Anh không có nói láo."
"Đinh linh linh ~" Chuông gió ở cửa đung đưa phát ra âm thanh vui tai.
Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn qua, một nam sinh dáng dấp khôi ngô đi vào trong quán, giá trị nhan sắc này cũng quá cao rồi khiến cô không thể dời mắt.
Tông Tầm sắc mặt tối đen, ở một bên yếu ớt hỏi: "Em đang nhìn cái gì?"
"Ừm? Không có a..." Nguyên Thanh kịp phản ứng lại cô ý làm ra dáng vẻ lưu luyến không rời. Nhìn thấy dáng vẻ bị ăn dấm của anh, cô không khỏi vui vẻ cười ra tiếng: "Ha ha."
"Đông đông đông..."
Tiếng gõ cửa thận trọng đem ý thức Nguyên Thanh quay trở lại, cô nghe được âm thanh cấp tốc xuống giường chạy ra cửa, vừa chạm vào cửa cô nhận ra mình đã trở về căn hộ cũ như thế nào.
Mở cửa, là trợ lý, cô ấy cười híp mắt nói: "Thanh tỷ, em tới giúp chị thu dọn đồ đạc."
"Cái gì?" Nguyên Thanh một mặt mê mang, trong lòng không khỏi sinh ra khủng khoảng, cô không phải ở cùng Tông Tầm ở Cambridge sao?
Trợ lý đứng tại cổng trừng mắt nhìn, "Chúng ta có chương trình tạp kỹ cần ghi hình, buổi chiều sẽ có chuyến bay."
Lúc này cửa đối diện mở, là một người con trai xa lạ, anh ta tùy ý nhìn thoáng qua liền khóa cửa xuống lầu.
Không phải Tông Tầm.
Nguyên Thanh trong lòng nhéo một cái, tranh thủ thời gian chạy vào phòng ngủ, dời băng ghế dưới máy điều hòa, đứng lên trên tìm camera Tông Tầm lắp gần điều hoà. Rõ ràng là được cài đặt trong khe hở này, nhưng nó lại trống rỗng.
Gấp đến độ muốn khóc, cô từ trên băng ghế xuống chạy nhanh tới đầu giường cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm Wechat bên trong không có Tông Tầm, cô trực tiếp gọi cho một chuỗi dãy số.
Giọng nữ băng lãnh trong điện thoại truyền tới :"Thật xin lỗi, có phải cô nhầm số rồi không ạ?"
Tại sao lại biến mất rồi, chẳng lẽ Tông Tầm chỉ là một giấc mộng?
Nguyên Thanh hoảng đến đầu óc trống rỗng, cảm giác toàn thân đều tại trôi nổi xoay tròn, choáng váng cảm giác càng ngày càng nặng, cô nhịn không được nhắm mắt lại.
Xung quanh là màu trắng như thiêu đốt, Nguyên Thanh toàn thân chấn động kịch liệt, vừa mở mắt ra liền cảm thấy một cánh tay vòng qua eo đang siết chặt lấy mình.
"Sao vậy bảo bối?" Âm thanhTông Tầm buồn ngủ mông lung lại vang lên bên tai cô. Hóa ra chỉ là một giấc mơ, Nguyên Thanh nặng nề thở ra một hơi, để sự sợ hãi luống cuống rời khỏi bản thân
Trừng mắt nhìn, ý nghĩ dần dần thanh tỉnh, cô nhẹ nói: "Nên rời giường đi học."
Tông Tầm còn không có mở mắt ra, dụi mặt vào mái tóc mượt mà của cô, ấm áp nói: "Hôm nay thứ bảy, ngủ tiếp đi"
Ừ.” Nguyên Thanh xoay người ném vào trong lòng anh ôm ấp khô ráo lại ấm áp, an tâm nhắm mắt lại.
___________
M reup lại vì M 0 đăng ở nick trước trên truyenhd nữa (đã xoá truyện trên nick ó). Bộ này chuẩn là hơn 8 tháng xong:v