Chờ Đợi Một Tình Yêu Ấm Áp

Chương 10: Quà tặng



Ngày hôm đó, bốn người họ cùng đi ăn. Đến cuối bữa, Tống Nguyên gần như quên mất mục đích hôm nay là gì, như thể bữa cơm xem mắt là chuyện của ngày hôm qua. Trên bàn ăn, phần lớn là Vũ Phi hỏi Trình Vi về số liệu thí nghiệm và đồ án tốt nghiệp. Cô và Tiểu Trang như người ngoại đạo, chẳng hiểu gì, nên chỉ tập trung ăn uống, thật nhẹ nhàng thoải mái.

Trên bàn có một món canh xương heo cải xoong xanh biếc, đặt hơi xa chỗ Tống Nguyên. Cô ngẩng đầu nhìn hai lần, không chắc trong đó là gì, cũng không biết có nên thử không. Đang do dự thì Trình Vi cúi đầu hỏi: “Đó là cải xoong, em ăn được không?” Anh nhìn vào mắt cô, không đợi cô trả lời, đã lấy bát của cô múc một muỗng, “Em thử xem, có thích không.” Giọng anh ngắn gọn, lướt qua tai cô, khẽ chạm vào trái tim cô.

Khi bữa ăn kết thúc, Tống Nguyên và Trình Vi nghe thấy Tiểu Trang và Vũ Phi vẫn đang tranh cãi về bộ phim hay đang chiếu trên lầu, liệu có nên đi xem hay không. Tiểu Trang bảo rằng không có phim nào hay cả, chỉ toàn những câu chuyện vô nghĩa nhằm thu hút khán giả, không đáng để mất thời gian.

Hai người họ đi chậm lại phía sau, nhìn hai người trước mặt tiếp tục tranh cãi về nữ diễn viên nào diễn xuất tốt hơn.

Trình Vi quay sang hỏi: “Hôm nay em đến, là để... xem mắt?”

Câu hỏi làm Tống Nguyên cười, có chút ngượng ngùng giải thích: “Sư phụ ở cơ quan giới thiệu, sư phụ có lòng tốt, không thể từ chối.”

Thực ra, trọng tâm câu hỏi của Anh không phải là chuyện "xem mắt". Anh tiếp tục hỏi: “Vậy, em vẫn chưa tìm được người thích hợp sao?”

Tống Nguyên nghe câu hỏi của anh, ngước mắt nhìn lên, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ. Những người hỏi như vậy, thường là đã có nơi có chốn rồi. Đôi mắt cô không khỏi lóe lên một tia thất vọng, nhưng vẫn gật đầu che giấu: "Ừ, đúng vậy." Nói xong, cô cười nhẹ, có phần bẽn lẽn.

Nụ cười ấy làm cô trông giống như hồi còn đi học, khiến Trình Vi cảm thấy bất ngờ. Nụ cười này chính là phiên bản sống động của tấm ảnh trên bàn học của anh, thứ mà anh từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại. Đột nhiên, nó hiện diện trước mắt anh, làm đứt mạch suy nghĩ của anh.

Thật ra trong khoảng thời gian ấy, Tống Nguyên luôn muốn hỏi, “Còn anh thì sao?”, nhưng câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu cô nhiều lần, cuối cùng lại không thể nói ra. Cô luôn nhớ rằng mình từng bị anh từ chối. Để mở lời một lần nữa... thật là khó. Cô thở dài trong lòng, nghĩ rằng cuộc đời lúc nào cũng đòi hỏi can đảm, nhưng can đảm của cô có lẽ không đủ.

Sau đó, họ xem một bộ phim nào đó, mà Tống Nguyên không còn nhớ rõ tên. Cô chỉ nhớ nam chính trong phim vô cùng chung tình, sau nhiều năm vượt qua núi cao biển rộng, đến thành phố của nữ chính để làm việc. Sau khi gặp lại nữ chính, họ vượt qua muôn trùng khó khăn và cuối cùng ôm nhau đầy cảm động, một câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn và trắc trở.

Thế nhưng, câu chuyện đó dường như đang diễn ra trước mắt họ, hình ảnh liên tục lướt qua đôi mắt Tống Nguyên. Cô lén lút liếc nhìn Tiểu Trang qua người Vũ Phi, dù biết Tiểu Trang không hiểu gì, nhưng vẫn nghi ngờ động cơ của cậu ấy khi chọn bộ phim này. Anh ta có phải cố tình ám chỉ gì không? Cô đâu có bi lụy, khóc lóc hay làm rùm beng thế này…

Họ không biết rằng trong nhiều năm qua, cô đã học cách ứng xử linh hoạt, lúc tiến lúc lùi hợp lý. Thậm chí đôi khi cô cũng cảm thấy rằng, nếu không có người kia trong lòng, cô chỉ đơn thuần đến đây vì một công việc mình yêu thích, trông thật chính trực và đàng hoàng.

Nếu thật sự thích một người, thì tình cảm đó thường khó mà nói ra. Nó giống như một con tàu bị chìm dưới đáy biển, phủ đầy rỉ sét, mọc đầy rong rêu, khó lòng kéo lên.

May mà họ đang ngồi trong bóng tối, cô cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, chẳng ai nhìn thấy ai, cũng chẳng ai biết ai đang nghĩ gì.

Thỉnh thoảng, Trình Vi lén quay đầu, nhìn Tống Nguyên trong ánh sáng lập lòe, tự hỏi cô đang nghĩ gì.

Cuối cùng, khi bộ phim kết thúc, Tống Nguyên như vừa trải qua một màn chế giễu công khai. Cô có chút thất vọng, hóa ra khi kể lại một câu chuyện như thế này, không còn gì đẹp đẽ, chỉ còn lại sự gượng gạo.

Cô im lặng, trên đường về cũng không nói gì.

Về nhà không bao lâu, cô nhận được cuộc gọi video từ Tưởng Côn Bằng. Ống kính lắc lư làm cô không nhìn rõ mặt anh ta. Tống Nguyên để điện thoại trên bàn, tránh bị anh ta làm chóng mặt. Anh ta hào hứng nói: “Tống Nguyên, mình mang một cô em dễ thương đến Sea World. Nhanh nào, giải thích cho mình biết cái gì là kem chống nắng?”

“Làm gì? Bây giờ cậu cũng điệu đà thế à, còn dùng cả kem chống nắng, sắp ra mắt sao?” Tống Nguyên không hào hứng lắm, cô vẫn còn đắm chìm trong sự châm biếm của bộ phim.

“Không phải, cô em này nói sắp đi mua kem chống nắng, mà mình không biết nó là gì. Làm sao đây? Nhanh nói cho minh đi.” Côn Bằng cuống quýt.



“Không biết là chuyện bình thường, con trai đâu có dùng, sao không thành thật thừa nhận đi? Đừng có giả bộ là cậu cũng tinh tế!”

“Ây dà, bỏ qua mấy cái chuyện vô dụng đó đi, nói cho mình hai cái thương hiệu cao cấp chút, hợp với đẳng cấp của mình đi!”

Tống Nguyên ngẩng lên nhìn ánh hoàng hôn đang nghiêng ngoài cửa sổ, cố nhớ lại mấy thương hiệu mỹ phẩm mà Trần Tâm Tâm hay khoe trên mạng, nhưng không nhớ rõ, đành lục lại và gửi cho Tưởng Côn Bằng.

Vừa nhận được, anh ta lập tức cúp máy không thương tiếc, biến mất không dấu vết. Tống Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mặt tối sầm lại. Côn Bằng đúng là không bao giờ coi cô là người ngoài, thậm chí còn hay quên cô là con gái. Cô ngồi trước cửa sổ, thẫn thờ nhớ lại một lần, có lẽ vào dịp lễ tình nhân nào đó, khi cô đang ngồi trong phòng ký túc xá chỉnh sửa tài liệu cho giáo sư, thì Côn Bằng gọi đến trò chuyện phiếm. Nói đến quà tặng, anh ta tự hào khoe món quà gần đây làm anh thích nhất: một hộp Durex màu hồng phấn.

Vào những mùa đông trước, lễ tình nhân thường diễn ra trong kỳ nghỉ đông nên Tống Nguyên không cảm thấy gì, chẳng ai làm phiền ai. Nhưng năm đó, đúng lúc họ đang ở trường, mấy cô bạn cùng phòng đều ra ngoài hẹn hò, chỉ còn lại cô ngồi cạnh lò sưởi xem tài liệu, một cảm giác cô đơn không thể diễn tả. Ban đầu cô lười, để điện thoại chế độ loa ngoài, nhưng vì chủ đề của Côn Bằng không thể đoán trước, cô đành lặng lẽ lấy tai nghe ra.

Anh ta nói: “Thật ra mình không thích mùi dâu tây lắm, ngọt quá làm tâm trạng khó chịu. Nhưng chỉ cần cô nàng dễ thương, mình đều có thể chịu được, ha ha ha.”

“Ừ, tốt thôi, cái gì dung chứa được thì tốt.” Tống Nguyên thờ ơ đáp.

“Gì cơ? Không đúng rồi, to quá cũng không tốt, dễ có cảm giác bị đè nén, vừa đủ thì mới hay.” Anh ta nói tiếp, có vẻ thấy Tống Nguyên không mấy nhiệt tình, bèn chuyển chủ đề: “Này, cậu chưa nhận được món quà nào làm tim đập nhanh phải không, cô gái trẻ?”

“Ừ,” Tống Nguyên đã quen với kiểu nói chuyện này, không phải lần đầu. Cô nghĩ, không tranh giành là cách tốt nhất, “Cậu định tặng mình một hộp à?”

“Ây, đừng nói thế chứ, xấu hổ quá, phá hỏng tình bạn trong sáng của chúng ta.”

“Ừ, cũng đúng.” Tống Nguyên đồng ý, tặng anh ta một cái like vì sự “tỉnh táo.”

Côn Bằng nghiêm túc nói thêm: “Thế cậu phải làm sao đây? Thiếu kiến thức, không cập nhật thông tin, bị thời đại xa hoa này bỏ rơi, để mình giúp cậu bắt kịp nhé?”

“Không cần đâu, thông tin bên đây cũng hiện đại lắm, cái gì cũng có. Chẳng lẽ chưa từng ăn t.hịt heo mà chưa thấy heo chạy sao?” Tống Nguyên thản nhiên đáp.

“Cậu từng thấy heo chạy à? Thấy ở đâu vậy? Trên trang web hả? Trang web nào?” Côn Bằng cười đùa không ngớt. Nói xong mới nhận ra điều gì không đúng, anh ta hét lên: “Phì! Nói ai là heo? Cậu mới là heo!”

Haizz... Tống Nguyên từ ghế bàn chuyển sang đầu giường, nghĩ về Côn Bằng. Chuyện của anh ta không thể ép buộc được, không phải ai cũng có “khẩu vị” tốt và sở thích đa dạng như anh ta. Còn cô, có lẽ cổ họng hơi nhỏ, không thể nuốt nổi nhiều loại thức ăn, nuốt nhanh dễ nôn.

Trước khi đi ngủ, cô bất chợt nhớ nhà, gọi điện cho mẹ. Bà Lưu vui vẻ bắt máy, chưa kịp để Tống Nguyên hỏi về thời tiết ở nhà, bà đã nhanh chóng chen vào: “Nguyên Nguyên à, mẹ bảo này, mẹ đang xem phim, cái khăn lụa và túi mà bà mẹ trong phim lấy từ nhà con gái đều đẹp quá. Con xem chưa? Màu sắc đó, rất hợp với mẹ đấy nhỉ?”

Tống Nguyên nghe mẹ nói mà cảm thấy gần đây bà càng ngày càng khéo léo, sao lại thế này, chẳng lẽ gần đây bà học được kỹ năng giao tiếp mới từ phim truyền hình trong nước? Cô đầy tâm cơ, không đáp lại lời của bà Lưu, chỉ gật đầu thờ ơ: "Ồ."

Quả nhiên, bên kia không kìm được, nhiệt tình hỏi: "Đơn vị con chắc cũng phát thưởng cuối năm chứ, con xem trên TikTok, mấy cô bé mua quà cho bố mẹ, nào là quần áo, đồ dùng, thật là hiếu thảo quá đi."

"Còn mẹ chẳng phải cũng nhận được tiền thưởng cuối năm sao? Bố nói tiền của con, con tự quản lý."

"Ai thèm tiền của con, nhỏ mọn như bố con. Mai mẹ tự đi mua, mua luôn vài bộ cho nhiều."



Ừm, sau khi Tống Nguyên cúp điện thoại, cô cảm thấy rất hài lòng. Mẹ cô có thể vui vẻ mà mua đồ mới như vậy, chắc chắn cuộc sống đang rất tốt.

Cô nghĩ, thôi nào, đi ngủ thôi, ngày mai sẽ lại là một ngày tươi đẹp.

Sáng hôm sau, quả nhiên thời tiết rất đẹp. Cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của nhân viên giao hàng từ JD. Ồ, bức tranh cô mua đã đến. Thế là suốt cả buổi sáng, cô xắn tay áo ngủ lên, leo lên leo xuống, định treo nó lên bức tường đối diện giường ngủ.

Bức tranh này cô mua hơi lớn, mà bức tường lại khá cứng. Sau một lúc loay hoay không thành công, cô nghĩ chắc do mình yếu, thôi đi ăn trước đã. Thế là cô vào bếp, chuẩn bị nấu súp. Dạo trước, cô đã học được công thức món mới từ bà bán rau trong siêu thị, sáng nay cô đã mua nguyên liệu trực tuyến, định nấu món canh hạt sen tim lợn lê trắng. Đứng trước bếp, cô vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa thầm khen mình, xem nào, tôi đúng là phiên bản thành phố của Lý Tử Thất! Thật là thanh tĩnh, xa vời...

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ đẹp đẽ. Cô lau tay vào tạp dề, ngó đầu nhìn điện thoại. Là Trình Vi!

"Alo! Trình Vi." Cô vừa vẩy nước trên tay, vừa nghe điện thoại.

"Tống Nguyên, em có xuống được không?" Anh nói: "Hôm nay hẹn nhau đi ăn cơ mà."

"Hả?" Cô ngơ ngác, ăn cơm? Hôm qua chẳng phải đã ăn rồi sao? "Hôm nay còn ăn cùng nữa hả?"

"Ừm? Chẳng phải đã nói rồi sao?" Trình Vi có chút ngờ vực.

"Hôm qua chúng ta không phải đã ăn cùng rồi à?" Tống Nguyên nhìn đống lê đã cắt trên thớt, càng thắc mắc hơn.

"Hôm qua chỉ là trùng hợp thôi mà?" Anh hỏi lại.

Tống Nguyên hơi lúng túng, suy nghĩ trong một giây, rồi rộng lượng mời anh: "Em chuẩn bị xong bữa trưa rồi, anh lên ăn với em nhé. Nhưng tay nghề của em có hạn, anh chịu khó chút nha, hì hì. Để em xuống đón anh, chờ em một chút."

Cô tháo tạp dề ra, chuẩn bị ra ngoài thì nhận ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ, liền vội vàng quay vào thay quần áo, rồi chạy xuống lầu. Vừa chạy, cô vừa tự nhủ, coi như Tưởng Côn Bằng đến đi, hai người này cũng giống nhau mà. Cô nhớ lại lúc mới đến đây, cô từng khoe căn phòng đơn của mình với Côn Bằng, khiến anh ta phải ghen tị. Anh ta, vốn hay soi mói, hiếm khi tỏ ra thán phục: "Cậu thi vào đơn vị cũng được đấy, chỗ ở sắp xếp cũng ổn ha." Nói rồi còn chỉ huy Tống Nguyên: "Này, đẩy máy quay ra phía trước chút để mình xem chỗ cạnh giường... Ừm, cũng khá rộng, cậu đặt một cái sofa ở đó đi, khi nào mình về mình sẽ nằm ở đó được không?"

"Nằm ở đâu cơ?" Tống Nguyên nghi ngờ mình nghe nhầm, liền vội gạt bỏ ý tưởng kỳ quặc này của anh ta: "Mình nói cho cậu biết, đây cũng là thành phố lớn, khách sạn Intercontinental và Kempinski ngay đối diện, cậu cứ thoải mái đặt phòng; đừng làm khổ cái phòng trọ nhỏ này của mình, đừng nói một cái sofa, chục cái cũng không chứa nổi cậu đâu!"

Côn Bằng cảm thấy được tâng bốc, cười lớn hào phóng: "Ôi dào, đừng khách sáo, mình thật ra dễ tính lắm, ngay cả trải chiếu dưới đất mình cũng nằm được, tiện để hai ta nói chuyện chứ sao."

Tống Nguyên rõ ràng bĩu môi, nói vào điện thoại: "Mình cúp máy đây, cậu bận gì thì làm đi."

"Đừng vội mà, đang nói vui mà? Mình còn khen chỗ ở của cậu tốt đấy!"

Côn Bằng thực sự quá rảnh rỗi.

"Làm gì khác đi, mình phải đi vệ sinh đây."

"Cậu cứ đi đi, có ảnh hưởng gì đâu, minh có nhìn thấy đâu mà..."

Tống Nguyên chưa kịp để anh nói hết câu đã ấn nút cúp máy, Tưởng Côn Bằng thật sự là người nói nhiều nhất mà cô từng gặp. Hôm nay, khi cô dẫn Trình Vi lên nhà, anh chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nói thêm một lời. Cô nghĩ thầm, đúng vậy, hai người họ thực sự khác nhau.