Chờ Em Nghìn Năm

Chương 17



San San ôm lấy vai, giật mình tỉnh giấc, thầm đội ơn trời vì đã thoát khỏi thân thể của Nhạc San. Cái cảm giác ê ẩm và đau đầu kia làm nàng chỉ muốn chết đi cho xong chuyện.

Ngũ điện hạ, Trấn Bình vương, nữ nhân của ngài bị bắt cóc rồi kìa. Sao ngài còn không mau đến cứu công chúa của ngài đi?! Để vợ mình bị người khác ăn hiếp vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?

Cô thấy uất hận giùm Nhạc San, cầm lấy cái gối ôm tưởng tượng ra khuôn mặt đẹp trai, gian xảo của tên lưu manh đó liền đè lên nó mà đấm đá không ngơi tay.

Cái tên gian tà này! Cái tên gian tà này!

Chỉ được cái mã!

San San chợt nhớ ra bố nuôi đã nói với cô, vợ của Vua hủi không phải là Nhạc San. Cảm giác thất vọng lẫn chua chát lại dâng tràn. Lỡ định mệnh đã mặc định, giấc mơ của cô là kiểu giấc mơ thực tế, bi kịch, chứ không thể tiểu thuyết, ngôn lù như cô vẫn tưởng thì sao đây chứ?

Biết đâu trực giác của cô là sai?

Ngũ hoàng tử không phải là nam chính?

Cho đến giờ, Nhạc San vẫn chưa thích ai thì phải...

"San San!" - Mẹ cô gõ cửa - "Đến giờ đi học rồi, con dậy chưa thế?".

"A! Con ra ngay đây mẹ...".

Cô chạy xuống giường đi thay đồ.

Khí thế và biểu hiện hôm nay của cô có phần bạo liệt hơn bình thường, đến nỗi ngay cả cô bạn vô tư như Mỹ An cũng phải hỏi.

"Ôi trời ơi, ai đã làm cậu giận gì à?".

Cô đập xấp sách lấy từ trong ba lô ra lên bàn, hít thở sâu một hơi nói.

"Ừ, một người trong giấc mơ!".

"Cậu điên rồi!" - Mỹ An nhăn mũi - "Tớ còn tưởng sau buổi hẹn hôm qua với Vĩnh Hoàng thì hôm nay đáng nhẽ cậu sẽ vui vẻ hơn chứ?!".

"Hả?".

"Hả cái gì mà hả? Không phải hôm qua hai người hẹn hò, đi xem phim với nhau à?".

San San gần như đã quên khuấy mất toàn bộ chuyện đó vào sáng nay. Cô còn đang mãi bức xúc vì chuyện Nhạc San bị bắt cóc và đày đoạ bởi tên côn đồ kia. Thậm chí cô vẫn chưa nhớ ra được mặt hắn trông thế nào, mù mờ một cách khó tin. San San chỉ nhớ, hắn vô cùng đẹp trai. Ánh mắt hắn vô cùng dữ tợn và mãnh liệt, mỗi lần chạm trúng ánh mắt kia, xương sống của Nhạc San cứ như có một luồng điện chạy ngang dọc khiến nàng co rúm...

"Ý tớ... là sao cậu biết được?".

"Cậu còn hỏi nữa. Mấy tên trong nhóm của Vĩnh Hoàng, có tên nào mà kín miệng đâu?! Tớ vừa bước vào trường thì đã nghe bọn họ gào mồm lên nói cậu và Vĩnh Hoàng ôm hôn thắm thiết gì đó trong rạp chiếu phim".

Cô khó chịu hỏi lại.

"Hồi nào?".

"Không có sao?".

"Không có!".

"Hai em kia!" - Cô giáo đập bàn - "Đến giờ vào lớp rồi. Hai em có yên lặng cho tôi giảng bài không hả?".

Cả San San và Mỹ An đều cúi đầu, im lặng cho đến hết tiết học. Đầu cô đầy ứ những suy nghĩ về Nhạc San, về Vĩnh Hoàng, đến nỗi cô chẳng nghe được cô giáo phía trên bục giảng đang nói gì nữa. San San chưa từng thích những chuyện thị phi như vậy. Hiện tại thì chuyện thị phi đang tự tìm đến cô.

Giờ ra chơi, San San gấp rút chạy dọc xuống hành lang trường để qua dãy lớp cuối cấp tìm Vĩnh Hoàng. Cô còn chưa định hình được anh ngồi ở đâu thì chính Vĩnh Hoàng đã đứng dậy, lên tiếng vẫy cô lại.

"San San, em đến tìm anh à? Lại đây!".

Vĩnh Hoàng rất cao. Anh đứng dậy thì nổi bật hoàn toàn giữa một đám người lúc nhúc. Nhất là khuôn mặt đẹp trai của anh còn giống hệt như đang toả ra ánh hào quang. Tất cả xung quanh anh đều trở nên nhạt nhoà giống như là cỏ dại vậy.

Xem ra, mục đích của San San khi đến đây hoàn toàn đã được định sẵn sẽ là thất bại. Học sinh lớp anh nhìn cô, dấy lên một hồi xì xào bàn tán. Có lẽ trong mắt họ, anh và cô chính xác là đang ở trong một mối quan hệ thân mật rồi.

Bọn họ không phải thế. Ít nhất thì hiện tại không phải vậy.

"Bọn bay tránh đường ra cho bạn gái của đại ca đi kìa!" - Bầy lũ của Vĩnh Hoàng sơ tán mọi người, tạo thành đường cho cô đi.

San San thật muốn giải thích với tất cả mọi người, nhưng cô lại sợ làm mất mặt Vĩnh Hoàng. Có khi nào bọn họ sẽ hiểu lầm rằng anh đã bị cô từ chối?! Mặc dù sự thật thì chính xác là vậy...

Khoan đã, cô đã nói gì vậy nhỉ? Cô đã từ chối anh đâu. Cô nói là sẽ cho anh cơ hội, sẽ suy nghĩ thêm mà...

San San thấy mình cần nói chuyện riêng với anh.

"Vĩnh Hoàng, bọn họ...".

Anh dường như nháy mắt đã hiểu cô muốn nói điều gì.

"Em không phải để ý đến họ làm gì đâu. Miệng của người ta mà. Chúng ta có giải thích thì cũng đâu cản được bọn họ nói chuyện?!".

Vĩnh Hoàng nói rất có lý... Nhưng...

Sao cô lại để ý đến chuyện này như vậy nhỉ?

"Hơn nữa, bây giờ không phải, tương lai cũng sẽ phải thôi. Chúng ta giải thích bây giờ, sau này phải giải thích lại, không phải rất mất công à?".

San San do dự, không biết mình nên vui hay tỏ ra băn khoăn về điều này. Có điều, khi Vĩnh Hoàng nắm lấy tay cô, cảm giác muốn né tránh và bài trừ kia không còn nữa.

"Anh muốn hỏi em về chuyện này" - Tay Vĩnh Hoàng vòng qua eo cô kéo lại, cằm tựa trên vai cô. Tư thế này có hơi quá thân mật. Đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng. Hai má dần đỏ lên - "Tối nay, em qua nhà anh ăn cơm có được không?".

Vĩnh Hoàng giống như một người thợ săn chuyên nghiệp, dẫn dụ cô.

"Em..." - Cô ngập ngừng, cố giữ cho tâm trí mình trong sáng một chút - "Qua nhà anh... để ăn cơm thôi có phải không?".

Anh véo nhẹ lên mũi cô. Gương mặt tựa vào ngay sát bên má.

"Chứ em nghĩ còn để làm gì nữa?".

Cô khẽ nhúc nhích, có hơi ngượng nghịu khi ở trong tư thế này với anh. Hơn nữa, bọn họ đang ở trong lớp học. Khoảng cách gần thế này, có hơi quá mờ ám.

Nhớ ngày hôm qua, San San đã thấy vô cùng nhẹ nhõm khi Vĩnh Hoàng không hề làm gì quá đáng với cô. Xem ra cô đã coi thường anh rồi. Anh chỉ đang vờn cô thôi. Ban đầu sẽ cho cô một khoảng cách an toàn để cô chủ động tìm đến anh, sau đó anh sẽ tấn công cô như một con mồi mềm yếu.

"Em không có..." - Giọng cô bỗng trở nên run run, không biết là vì sợ hay do căng thẳng.

Cô kéo lấy bàn tay anh đang đặt trên eo mình, cố gỡ ra. Vĩnh Hoàng thuận đà, cư nhiên nắm chặt những ngón tay trắng múp.

"Trước đây qua nhà anh, em đâu có hỏi nhiều như vậy?".

Khoé miệng anh giương lên, có hơi quỷ quyệt.

Cô cúi đầu, giấu đi gương mặt ngượng ngùng của mình.

"Không phải vì sợ anh... hiểu lầm em với bố anh nữa sao...".

"Ừ, ông ấy sẽ có ở đó, nhưng không sao, anh không để ý gì đâu".

"Vậy được rồi!".

"Tan học, anh đợi em ở trước cổng trường nhé!".

"Dạ!".

Cô lách người ra khỏi anh, chạy ra khỏi đó ngay lập tức. Dáng vẻ hớt hải như vừa thoát khỏi hang cọp kia làm Vĩnh Hoàng không khỏi buồn cười.

...

Toà lâu đài hay dinh thự vẫn đứng sừng sững trong thành phố như trước đây, nhưng không hiểu vì sao, lần này cô lại thấy có hơi kỳ cục. Ánh mắt vị quản gia dành cho cô không còn được như trước nữa. San San thật sự không hiểu tại sao...

Đã có chuyện gì xảy ra khi cô không có mặt ở đây sao?

Còn nhớ, sau lần cuối cùng cô đến đây, bố cô đã nói nhà họ Hà sẽ tuyệt giao với nhà họ Lý. Lý Huyền Lịch không phải vẫn còn để bụng chuyện đó chứ? Trông ông không có vẻ gì nhỏ nhen như thế...

Bên trong sảnh lớn đẫm trong ảm đạm u tối, lạnh lẽo. San San không nhịn được mà xoa lên vai.

"Bác ơi, ở đây đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại thắp ít đèn thế ạ?" - Cô rỉ tai ông hỏi nhỏ - "Không phải bố nuôi con phá sản nên phải cắt điện để tiết kiệm tiền đấy chứ ạ?".

Bình thường bác quản gia của nhà họ Lý luôn trang nghiêm và kính cẩn. Hôm nay nghe cô hỏi thế thì chút nữa ông đã phá ra cười.

"Cô chủ, cô có trí tưởng tượng phong phú quá. E rằng cả thế giới có phá sản thì nhà họ Lý cũng không phá sản được đâu".

"Bố nuôi giàu đến thế cơ ạ?".

"E rằng trí tưởng tượng của cô có phong phú hơn nữa thì cũng không thể mường tượng ra được" - Ông lí lắc nói.

Vẻ buồn thảm ban đầu dường như đã hoàn toàn tan biến.

"Thế sao ở trong đây lại tối tăm thế ạ?".

Bác ấy thở hắt ra một hơi.

"Từ hôm triển lãm trở về, tâm trạng ông chủ luôn không được tốt. Ông ấy đã giam mình suốt mấy ngày nay ở trong phòng rồi. Cô chủ đến đúng lúc lắm, trông thấy người, chắc chắn ông chủ sẽ rất vui sướng".

San San không chắc về điều đó. Nghe bác ấy nói thế, cô bỗng nhớ lại ngay cái hôm triển lãm. Hình như cô đã lỡ lời... Lý Huyền Lịch đã rời đi ngay tức khắc...

Cho nên nếu như cô là nguyên nhân làm cho ông không được vui, thì làm sao thấy cô ông có thể vui nổi chứ?!

"Em mau đến đây ngồi đi!".

Vĩnh Hoàng nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bàn.

Trông thấy bàn tay anh và cô đan chặt vào nhau, khuôn mặt của lão quản gia già nua bỗng chốc trầm xuống. Tuy nhiên, ông không nói gì, ông lẳng lặng lên lầu gọi Lý Huyền Lịch xuống dùng bữa tối.

Đầu bếp biết có sự hiện diện của cô, không suy nghĩ gì nhiều mà ngay tắp lự cho ra ngay những món San San thích ăn nhất. Cô ngửi thấy mùi vị từ trong bếp bay ra liền không nhịn được cơn thèm ăn.

Lý Huyền Lịch từ trên lầu đã thấy được gương mặt mong ngóng của cô, thầm nhoẻn miệng cười. Hai tay San San để trên bàn, một tay cầm nỉa, một tay cầm dao chờ đợi, hoàn toàn không câu nệ bất cứ loại lễ tiết nào hết, hệt như một đứa bé con.

Thấy ông cười, đôi mắt hiền từ của lão quản gia cũng giãn ra theo.

Lý Huyền Lịch thong thả ngồi xuống ghế lớn nằm ở một bên đầu bàn. Chỗ trống đó như thường lệ luôn thuộc về ông. Còn bên ghế của nữ chủ nhân thì vẫn luôn để trống. San San bỗng băn khoăn không biết người phụ nữ của Lý Huyền Lịch, mẹ đẻ của Lý Vĩnh Hoàng là người như thế nào?

Ngồi cạnh Lý Huyền Lịch là Lý Vĩnh Hoàng, sau đó mới đến cô.

Bà ấy hẳn rất đẹp nhỉ?!

"Quản gia, phiền ông bảo nhà bếp nhanh tay lên một chút".

Bác ấy gật đầu. Bước đi về nhà bếp rất nhanh nhẹn.

Chưa đầy mấy phút sau thì đồ ăn đã được dọn lên thành một dọc trước mặt cô. Lý Huyền Lịch có hơi không hài lòng với cách bố trí này. Ông nâng đĩa tôm lên, nhờ A Vy chuyển ra chỗ của cô.

"Tôi không thích ăn tôm...".

Tôm lại là món San San thích ăn nhất, cô luôn thích ăn hải sản. Cô mê muội cái cảm giác bóc vỏ rồi cảm nhận lớp thịt dai ngọt, chấm vào muối chanh lẫn với vị mặn và chua tan trong miệng.

Lý Vĩnh Hoàng cầm lấy một con tôm định bóc cho cô, nhưng anh cứ loay hoay mãi, vụng về còn chẳng bóc ra nổi phần đầu.

San San giễu: "Anh là đại thiếu gia, không bóc được đâu".

Vừa lúc đấy, một chén thịt cua đã được tách sẵn vỏ được A Vy đưa tới trước mặt cô. San San quay đầu nhìn lên, thấy từ nãy giờ Lý Huyền Lịch vẫn đang cần mẫn lấy thịt.

"Không cần cảm ơn đâu. Ta chỉ tiện tay".

San San liếm môi. Cô ăn như chưa bao giờ được ăn. Trên mép đều đã dính đầy nước sốt. Vĩnh Hoàng đưa khăn lên, giúp cô lau miệng.

San San bỗng ngơ ra.

Hành động của anh thì rất bình thường, nhưng đôi mắt anh thì lại... Trái tim của cô chậm mất một nhịp. Hai gò má dần nóng lên.

Lý Vĩnh Hoàng hoàn toàn choáng hết đi khuôn mặt của một người ngồi ở đầu bàn, mỗi lúc một chìm sâu vào trong bóng tối. Bàn tay ông lúng túng, với ra, vò vào nhau.

Bữa ăn tối chầm chậm trôi qua như vậy. Các cô hầu chạy ra dọn bàn. Vĩnh Hoàng không ngần ngại tí nào, nắm lấy tay cô đi thẳng về phòng của anh. Cửa phòng còn khoá lại.

San San thoáng hoảng hốt.

"Anh không được giở trò lưu manh với em đâu đấy!" - Cô quơ tay, ném cái gối phía đầu giường vào người anh.

Vĩnh Hoàng cười.

"Ngốc sao? Anh còn chưa muốn đi tù đâu!".

"Vậy anh khoá cửa vào làm gì?".

"Suỵt!" - Anh đưa tay cô lên miệng ngăn cho cô không được nói - "Chỉ là một trò đùa thôi mà!".

Cô giận dỗi: "Ai lại đùa kiểu này chứ?!".

"Anh chỉ muốn chọc tức bố anh chút thôi. Không được à?" - Anh nhún vai.

Cô tuy không hài lòng nhưng cũng không quá kịch liệt phản đối chuyện này như trước. Nhà họ Lý biết cô khá rõ, bọn họ có thể nói được gì đây chứ?!

San San lấy tay chống cằm, hỏi Vĩnh Hoàng:

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?".

Anh quăng cho cô một chiếc tay cầm.

"Chơi game thôi. Hình như lâu lắm rồi, anh và em không lập team đi giải cứu công chúa nhỉ?".

San San cười tươi như nắng ấm.

"Đúng là rất lâu rồi!".

Tối muộn hôm đó, cô mới ra khỏi phòng của Vĩnh Hoàng. Bọn họ như một đám trẻ mới lớn toàn đùa giỡn với nhau chứ chẳng làm được trò gì hoàn toàn nghiêm túc. Trong lúc chờ tài xế bên dưới chuẩn bị lấy xe, San San định đi lên chào Lý Huyền Lịch một tiếng trước khi ra về. Cô muốn lỗi khi đã khiến ông buồn, dù không rõ là chuyện gì...

San San đứng ở trước cửa phòng của ông, gõ cửa một lúc lâu nhưng chẳng thấy ai ra mở cửa.

"Bố ơi, con San San đây..." - Cô tiếp tục gõ - "Bố ơi...".

Cánh cửa dày thế này, cô thật sự sợ ông không nghe thấy...

"Hay... Hay con vào nhé!...".

Cô xin phép. Bên trong vẫn không hề có chút tiếng động nào. Gom hết can đảm, San San đẩy cửa, thò đầu nhìn vào trong.

Không hổ danh là Lý Huyền Lịch, nội thất bên trong của ông ngăn nắp đến mức kỳ lạ. San San thầm nghĩ, không giống cái ổ lợn nhà mình. Người giúp việc tuy ngày nào cũng tới dọn phòng cô, nhưng tính San San là thế, cô hay bày bừa. Quần áo này, nhật ký này, sách vở này, bài tập này, bút viết này, cô đều ném lên giường hết xong lười cất về chỗ cũ. Tới lúc ngủ thì lăn tới lăn lui, quật hết cái đống kia xuống giường nên qua một hôm là trật tự trong phòng lại về lại trạng thái vũ trụ hỗn độn.

San San không nén được tò mò, đẩy cửa bước vào trong. Dù biết lục lọi đồ người khác là bất lịch sự... Đây đâu phải là người khác đâu, đây là bố nuôi của cô mà!

Hơn nữa ông còn vô cùng thần bí. Như vậy còn chưa đủ kích thích sao?

Căn phòng rất rộng và sâu. Bên hốc sâu nhất chính là giường ngủ, là loại kiểu cổ điển được làm bằng gỗ tấm, phía trên có rèm treo như trong mấy thời kỳ Châu Âu Trung cổ vậy. Bên ngoài thì giống như một phòng khách kiêm phòng làm việc. Hai bên được ngăn với nhau bởi một kệ sách lớn. Toàn bộ những thứ này đều không có mấy hoa văn gì, chỉ có trên bề mặt gỗ là có chạm trổ vài thứ nhưng không cầu kỳ, còn có phần hơi thô sơ, hoang dã, cũng không có màu sắc đa dạng. Đa số đều là màu đen tuyền, bọc da.