Tuy ban đầu rất lo lắng nhưng từ khi chuyển đến toà lâu đài của họ Lý, mẹ San San dường như còn hưởng thụ hơn cô. Trừ việc cứ cách mười phút, bố lại gọi điện hỏi thăm bà một lần, chọc bà phát cáu.
"Em đã bảo anh không cần phải lo rồi mà, cũng không cần phải cử người sang đây. Bên này rất tốt, San San chơi rất vui vẻ, em rất thoải mái...".
"Làm sao thoải mái được chứ? Em đang muốn nói em ở cạnh người lạ còn thoải mái hơn ở với chồng mình ư?".
"Em đâu có nói thế?!" - Bà Vân Ninh có hơi khó chịu với cách phản ứng thái quá của chồng mình - "Lý Huyền Lịch không có ở đây. Hắn rất ít khi ra ngoài!".
"Vậy rốt cuộc thì em thích gì ở đó?!".
Mẹ không muốn thừa nhận nhưng San San có thể đoán được là vì ở đây không có đám anh chị em nhắng nhít kia của cô lúc nào cũng cần có bà chăm sóc. Còn có cả bố nữa...
Tuy nhà họ Hà không thiếu người giúp việc, nhưng trước nay bà Vân Ninh vẫn muốn tự mình làm mọi thứ, đặc biệt là trong việc nuôi dạy con cái. Còn bố cô thì... San San chán nản nghĩ, chẳng hiểu sao ông đã lớn tuổi rồi mà ở trước mặt mẹ lại nhõng nhẽo hệt như một đứa con nít.
Lúc nào cũng giành mẹ với cô!
Toà lâu đài này của nhà họ Lý tầm cỡ hơn nhà họ Hà rất nhiều. Gần như là một toà lâu đài thực thụ. Nội thất bên trong đều là đồ cổ dát vàng bóng loáng, sáng như mặt gương. Người hầu và vệ sĩ phủ kín mọi ngóc ngách. Khu vườn ở đây không hoang sơ như ở nhà. Từng bụi cây đều đã được cắt tỉa rất tỉ mỉ thành những hình khối đẹp gọn gàng.
Thật lạ, anh chị cô từng nói bố cô mới chính là người giàu có nhất đất nước hiện giờ, nhưng lại có người sở hữu được toà lâu đài còn đồ sộ hơn ông.
San San có cảm giác như mình có thể chạy quanh cả ngày trời cũng không chạy được tới điểm cuối cùng của khu vườn kia. Mọi thứ trong toà lâu đài đều khiến cô nhóc có cảm giác như mình đang sống trong một cuốn truyện cổ tích có thật.
Ngoại trừ một việc... Lâu lâu mỗi khi cô ngửa cổ lên cao, đều sẽ trông thấy một bóng người màu đen nổi bật giữa thành quách chạm trổ đang hướng về phía cô. Ánh mắt vừa kiên định vừa lạnh lẽo đó không ít lần khiến cô đánh rơi cả bó hoa trên tay.
"Có lẽ con nên tìm cách kết bạn với bố nuôi...".
Đó là tất cả những điều mẹ nói khi cô rúc vào lòng bà mỗi đêm, trằn trọc bởi những cơn ác mộng. Dù không muốn thừa nhận nhưng kể từ khi chuyển đến đây, những hình ảnh kỳ lạ cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cô.
"Nhưng... ông ấy rất đáng sợ mẹ à...".
San San nói với vẻ đáng thương.
Bà Vân Ninh thật sự không muốn bênh Lý Huyền Lịch. Bà chỉ đang cố tỏ ra khách quan. Dù gì thì người này dù muốn hay không cũng sẽ gắn chặt vào trong cuộc đời của San San một thời gian dài phía trước. Hơn nữa, trong quãng thời gian không ngắn không dài sống ở đây, bà có thể cảm thấy hắn thực sự không có ý đồ gì không tốt. Mặc dù Lý Huyền Lịch rất hiếm khi xuất hiện, nhưng hễ San San xảy ra chuyện gì là sẽ lập tức có người chạy đến.
Giống như hôm trước con bé không cẩn thận đã trượt chân ngã xuống cái hồ lớn trong vườn. Trong lúc bà Vân Ninh còn đang sững sờ thì đã có người nhảy xuống cứu. Là một vệ sĩ. Còn là nữ. Trái với mong đợi của bà, Lý Huyền Lịch là một người khá chu đáo và luôn âm thầm quan tâm đến San San.
"Sao con lại nghĩ thế?".
"Mẹ không thấy sao? Da của ông ấy... phát quang đó. Mắt của ông ấy... lúc nào cũng trống rỗng vô định... Con thấy sợ lắm...".
Bà Vân Ninh thở dài, nhất thời không biết khuyên thế nào, vì chính bà cũng thấy sợ...
"San San, con không được nghĩ vậy. Bố nuôi đã cứu mạng con đấy. Không phải rất nhiều người cũng thấy bố con rất đáng sợ đó sao, con thân với ông ấy nhất, con nói mẹ nghe bố con có đáng sợ không nào?! Thế nên đôi khi, chúng ta không thể nhìn mọi thứ bằng mắt được con ạ, mà phải bằng trái tim".
San San ngây ngốc. Trái tim có thể nhìn được sao? Chẳng phải nó chỉ biết đập thôi à? Gãi đầu, mặc dù không hiểu xíu nào về điều mẹ vừa nói, con bé vẫn ngoan ngoãn gật gù.
"Dạ vâng, con sẽ thử...".
Nói là vậy, làm được hay không là một chuyện khác. Nhiệm vụ mà San San vừa hứa với mẹ thật sự quá khó khăn. Bởi vì ngay cả việc tìm xem người bố nuôi kia ở trong phòng nào trong toà lâu đài thôi cũng đã ngốn của cô hai ngày trời rồi.
Buồn cười là nơi đây đông người đến như thế nhưng lại không có ai biết ông ta đang ở đâu.
"Ông chủ là người coi trọng sự riêng tư" - Mọi người đều nói thế.
Cho nên khi đã tìm được đúng căn phòng, San San có chút chần chừ. Nếu bố nuôi thích sự riêng tư, thì có phải gõ cửa lúc này sẽ làm phiền ông không?
Nhớ tới lời hứa với mẹ, cô bé gom hết can đảm dùng lực lên mu bàn tay đập xuống mặt gỗ sần sùi dày đặc. Cánh cửa nặng trịch thậm chí trơ trơ hoàn toàn chẳng phát ra tiếng động gì.
Chút can đảm nhen nhóm trong chốc lát vụt tắt. San San quay người, túm lấy gấu váy định rời đi thì bỗng dưng bên trong vang đến tiếng rung chuyển.
Hai mắt cô sáng lên khi trông thấy người đàn ông lạnh như băng trước mặt. Ít nhất thì khi ở cự ly gần, đôi mắt to của ông trông không quá dữ tợn nữa. Thậm chí khi ông ta rũ mắt, đôi đồng tử trong suốt lấp lánh đến rung động.
Cô nhóc xém chút nữa thì quên hết cả kịch bản đã chuẩn bị sẵn.
"Bố...".
Chút hơi ấm ấy tắt lịm gần như ngay lập tức.
San San ngập ngừng, tự hỏi mình đã nói sai điều gì chăng?
"Bố ơi, con nghe nói bố ở nước ngoài nhiều năm rồi..." - Cô nhóc giơ lên cuốn truyện tiếng Pháp nhỏ - "Bố có thể đọc giúp con có được không ạ?".
"Đến làm phiền ta vì một chuyện cỏn con như thế này ư?".
Mặt mày Lý Huyền Lịch lạnh tanh. Biểu hiện này khiến San San có hơi kích động.
Vì mẹ nhóc là con lai nên so ra thì San San đã có nét xinh xắn và được tính là khá nổi bật so với đám bạn đồng trang lứa. Chưa từng có ai dùng thái độ thờ ơ thế này để đối xử với nhóc cả.
Dường như mẹ đã lường trước điều này nên đã có dặn trước. Đối với bất cứ việc gì làm đều phải kiên trì đến cùng, không được bỏ cuộc.
"Con... con... muốn kết bạn với bố... Chúng ta... chúng ta có thể làm bạn với nhau được không ạ...?".
Giọng của cô bé đã nhỏ đi rất nhiều. Tuy nhiên vẫn rất chân thành.
Mặt Lý Huyền Lịch cứng lại, giống như đột nhiên giẫm phải đinh. Ông ấy nhìn chằm chằm vào San San, tựa như đang dùng một mũi kim mảnh xuyên qua linh hồn nhỏ bé.
San San bối rối, dùng tay tự bẹo mặt mình: "Mặt con... dính gì sao?".
Vừa dứt câu thì tấm gỗ thô dày đóng sầm lại trước mặt, kèm một câu cục cằn : "Cút đi!".
Cơn hoảng hốt chóng vánh đi qua, chỉ để loại một loại cảm giác mất mát hun hút trong lòng.
San San lầm lũi rời khỏi đó, nhanh chóng đi đến một kết luận rằng, có lẽ bố nuôi là người duy nhất trên thế giới này không thích mình.
Trên đường ra khỏi cánh Tây, khu vực ở của Lý Huyền Lịch, một cơn gió lạnh từ đâu thốc vào người. San San bừng tỉnh khỏi xúc cảm phức tạp và tiêu cực trong lòng.
Khi quay đầu thì cô bé trông thấy một cậu bé đang đứng cách đó không xa lạ lẫm dò xét mình từ đầu đến chân. Mặt đứa trẻ đó trông giống hệt như ông bố nuôi kia, vô cảm như nhau. San San hơi giật mình.
"Cậu...".
"Hà San San?!".
Bàn tay trắng mũm mĩm như cục bột giơ lên hồn nhiên chỉ vào bầu má phúng phính.
"Cậu biết tên tớ à?".
Người kia không nói không rằng, lầm rầm đi xuống, đoạt mất cuốn truyện từ trên tay cô bé con.
"Gì vậy? Đây là truyện của tớ mà!".
San San không kịp giành lại, đuổi theo người kia. Hai chân ngắn hết tốc lực chạy xuống cầu thang, dùng cả thân mình lao tới giành lại. Cuốn truyện này là cô bé đã dùng hết mấy tiếng đồng hồ ở trong cái thư viện khổng lồ của bố nuôi mới chọn được đấy. Hình minh hoạ ở bên trong đẹp vô cùng. San San không nỡ để mất đi khi chính mình còn chưa kịp xem kỹ lấy từng chi tiết, từng tranh vẽ.
"Truyện nào là truyện của mày?".
Cậu ta đột ngột quay đầu, giọng nói đanh thép.
San San suýt chút nữa thì đã bị cậu ta doạ cho sợ đến mức bật khóc. Mím hai môi run một cách khổ sở, mãi nuốt nghẹn ngào, cô nhóc mới phản kháng lại một cách đầy dõng dạc.
"Mẹ bảo còn nhỏ mà nói bậy là bé hư!".
Cậu nhóc kia bị lời nói của San San chọc cười.
"Không thể tin được bố tôi từ Thuỵ Sĩ quay về đây chỉ để nhận nuôi một đứa trẻ bị thiểu năng như thế này!".
San San phùng mang trợn má, tức giận quát: "Tớ không có bị thiểu năng!".
Cậu ta càng cười lớn bởi bộ dạng tròn quay ngốc xít kia rõ ràng là chẳng doạ được ai cả.
San San thấy không đôi co lại được với cậu ta, liền tranh thủ lúc cậu ta không để ý, cướp lại cuốn truyện kia. Thế nhưng, cô nhóc rõ ràng đã khinh địch. Phản xạ cậu bé kia rất nhanh, tay còn cầm rất chắc. San San giằng mãi mà cuốn truyện không về tay được.
"Trả đây! Trả đây!".
Cô kêu lên trong vô vọng, càng kêu càng dùng lực. Hai má trắng nõn dần trở nên ửng hồng. Cuối cùng, khi dùng lực dứt khoát giật ra một cái, bên tai nghe một tiếng "Rẹt!".
Cả thân hình ngắn bằng một cây gỗ ngã lăn ra đất cùng với một nửa cuốn truyện đã bị xé tan tành. San San không nhịn được mà oà khóc. Cậu bé kia thì cười phá lên, quẳng một nửa còn lại xuống trước mặt cô không thương tiếc.
"Đấy, tao trả rồi đấy nhé!".
San San cầm hai mảnh vụn không cách nào ghép lại với nhau. Trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, trào ra thành những giọt nước mắt vỡ oà.
"Mày chỉ biết khóc thôi à? Đúng là cái đồ con nít!" - Cậu ta châm chọc - "Nhìn quanh đi, mẹ mày không có ở đây đâu mà khóc nhè. Nơi này, tao mới chính là ông chủ!".
San San khẽ hé mắt nhìn quanh, chỉ nhận được những ánh nhìn khô khốc từ phía những cô hầu xung quanh, thế là càng há miệng khóc to.
"Cậu là đồ xấu tính!".
Cô nhóc nhanh chóng thu lại cuốn sách nát vụn trên tay rồi chạy ra khỏi sảnh lớn. Hành lang ngoài trời hướng ra bên ngoài mảnh sân rộng lớn. Ngọn đèn pha vàng vọt sáng tỏ chiếu rọi cả một vùng trời.
San San chớp mắt, bị thu hút bởi thứ ánh sáng kia. Lúc cô đến gần lan can được làm bằng đá cẩm thạch thì phát hiện dưới chân mình chính là bố và mẹ. Cô nhóc mừng đến nỗi quên cả khóc. Chắc chắn bố sẽ không bỏ qua cho thằng nhóc đã bắt nạt cô đâu.
"Bố ơi! Mẹ ơi!".
Bàn tay nhỏ níu chặt lấy hàng cột bảo vệ to chắc láng mịn ở bên dưới. Hé đầu nhìn ra, bố mẹ cô vẫn đang bận tranh luận bên dưới cái gì đó, hoàn toàn không để ý đến cô. Bóng hai người cự nự, nhì nhằng với nhau. Người ngoài chắc chắn sẽ tưởng đôi phu phụ sáng giá nhất đất nước sắp đánh nhau đến nơi rồi.
Nhưng ngay lúc mẹ cô khẽ nấc lên, trận chiến này đã hoàn toàn kết thúc. Bố cô kéo lấy thắt lưng mẹ cô, ôm gọn vào trong xe.
San San cuống cuồng, hoảng loạn hét lớn. Cuốn sách rớt độp xuống sàn giá lạnh.
"Bố! Bố! Bố!...".
Quá trễ, chiếc xe đã nổ máy, chầm chậm lùi về sau quay đầu phóng đi.
"Bố! Không... Không... San San còn ở đây!".
Mặt sàn đá lạnh dưới chân cô nhóc bỗng trở nên buốt cóng hơn bao giờ hết. Chờ đến lúc hai chân ngắn chạm được xuống tầng trệt thì chiếc xe của bố mẹ đã khuất lấp vào trong bóng đêm sâu thẳm.
Bố mẹ bỏ cô rồi!
San San chỉ muốn gục ngã tại chỗ. Toà lâu đài cổ tích giờ đây biến thành một toà lâu đài tăm tối như trong một cơn ác mộng. Cô nhóc đứng sau chắn song sắt của chiếc cổng lớn vừa đóng lại tuyệt vọng kêu gào.
"Bố ơi! Mẹ ơi! Đừng bỏ San San mà...!".
Phổi đều đã bị trút thắt đến khô rát. Đến lúc quay đầu nhìn lại, San San kinh hoàng khi thấy một cái bóng trắng đeo một cái mặt nạ bạc trừng trừng đi tới. Trên mặt nạ còn được chạm trổ những đường hoa văn lượn sóng chìm nổi tạo thành hình thù rất đỗi quái đản và quỷ dị.
Theo quán tính, cô bé thất thanh vùng chạy về phòng, cuộn chặt mình trong chăn dày.
Điều vụng về duy nhất chính là cô nhóc đã quên chặn cửa. Cái người cùng chiếc mặt nạ bạc rất chi kì quái kia lại tìm đến cô. San San vừa khóc vừa la, trùm theo chiếc chăn, chạy tán loạn trong toà lâu đài rộng lớn.
Lý Huyền Lịch đang trên đường đi ăn tối cùng với quản gia, đột nhiên trông thấy một thứ gì đó lổn ngổn, trườn bò trên đất như một con giun.
"... Vâng thưa ngài, có vẻ như Hà phu nhân đã trở về rồi ạ. Ngài có thể thoải mái dùng bữa ở phòng ăn...".
Lão quản gia không để ý đến người bên cạnh hoàn toàn không chú ý đến câu chuyện của mình. Hàng mày rậm của Lý Huyền Lịch đang chau chặt vào nhau không rõ là do khó chịu hay do hứng thú.
"Quản gia, thứ kia là cái gì thế?".
Ông lão lớn tuổi giật mình, nhìn theo hướng mắt của chủ nhân, đồng thời cũng kinh ngạc không kém.
Trườn trên đấy một hồi lâu, phì phò mệt mỏi. Chú giun nhỏ nấp sau lớp chăn lớn mới chịu thò đầu ra để thở. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô nhóc chẳng ngờ lại là một mũi giày da bóng loáng. San San trong chốc lát đã tưởng bở rằng bố mình đã quay lại đón mình.
Một bên mày của Lý Huyền Lịch khẽ nhấc lên khi thấy gương mặt nhỏ ló dạng. Hai mắt đều sưng đỏ lên vì khóc. Gương mặt phúng phính trắng hồng lấm lem, cùng mái tóc rối bời giống như một chú tuần lộc đi lạc làm người ta động lòng thương vô cùng.
Tuy không phải là bố nhưng lại là bố nuôi, mẹ nói bố nuôi của cô chính là ông bụt đấy.
Hàng mi dài ngơ ngác chớp. Con bé ôm chặt lấy một bên ống quần của Lý Huyền Lịch. Nước mắt túa ra thấm ướt đẫm một bên chân ông.
"Bố... Bố... Bố cứu con với! Mẹ bỏ con lại rồi. Con sợ lắm... sợ lắm... Nơi này còn có ma... huhuuhuu".
Con nít khóc không như người lớn. Một khi đã khóc thì không cần nghe bất cứ lời nào nữa cả. Lý Huyền Lịch không có cách nào khác mà phải bế con nhóc ra khỏi chân mình. Khóc mạnh như vậy lỡ tắt thở thì sao?
Lão quản gia trông thấy cảnh này thì cũng sợ đến ngây người. Trong ký ức của ông, chủ nhân thậm chí còn chưa từng bế qua cậu chủ. Vậy nhưng cách ông bồng lấy cô con gái nuôi một cách nâng niu và âu yếm như vậy khiến ông...
Vào đúng thời điểm này, người không nên xuất hiện nhất lại xuất hiện. Lý Vĩnh Hoàng đội tấm màn trắng, trên mặt đeo mặt nạ tí ta tí tởn chạy vào phòng. Vừa chạm mặt Lý Huyền Lịch thì cậu ta đã biết ngay mình gặp rắc rối lớn rồi, quay gót định chuồn ngay.
"Lý Vĩnh Hoàng!".
Giọng nói như sấm truyền rúng động cả khoang phòng. Ngay cả San San đang chết gục trên vai ông cũng nín bặt.
"Qua đây!" - Bố nuôi cô ra lệnh.
Lý Vĩnh Hoàng sợ sệt bước gần lại. Cái đầu đeo mặt nạ cúi thấp đến nỗi chạm được đến mũi chân.
San San hiếu kỳ ngẩng đầu thì trông thấy bố nuôi hung hăng giật phăng chiếc mặt nạ bạc từ trên đầu Lý Vĩnh Hoàng ra. Lúc này nhìn gần mới thấy, những đường hoa văn kia hết sức tinh xảo, hoàn toàn được đẽo theo đường nét của một gương mặt đẹp đẽ thực thụ, chỉ là khoét rỗng ở mỗi phần mắt, thoạt nhìn có hơi kinh dị.
"Bố, con biết sai rồi..." - Lý Vĩnh Hoàng lí nhí.
"Bố đã nói bao nhiêu lần là không được lấy thứ này ra chơi. Con có nghe lời bố nói không hả?!".
Vốn dĩ bố nuôi không làm gì đã rất đáng sợ rồi, khi tức giận thì càng khiến người ta khiếp đảm hơn. Ông không la không hét, nhưng trong giọng nói vô cùng có uy lực.
Trước khi San San kịp hoàn hồn, một bàn tay lớn đã giơ lên rồi phá gió chém xuống cái "BỐP" rất mạnh. Cô nhóc nhìn xuống, trống rỗng nhìn thấy mặt cậu bé trước mắt lật đi. Một bên má dần nổi gân đỏ.
Mặc dù cậu ta rất đáng ghét...
"Bố, sao bố đánh cậu ấy?" - San San hoàn toàn quên cả sợ, cô chỉ thấy Lý Vĩnh Hoàng rất đáng thương. Cô nhóc nghẹn ngào - "Mẹ nói bố là người tốt mà... Người tốt sẽ không đánh con nít đâu...".
Lý Huyền Lịch bị bất ngờ trước thái độ của cô nhóc. San San giãy ra khỏi tay ông, chạy đến ôm lấy người bạn trước mặt.
"Đừng khóc. Đừng khóc. Có tớ ở đây rồi... Mọi thứ sẽ ổn thôi...".
Lý Vĩnh Hoàng hoàn toàn sững sờ. Không chỉ cậu bé mà tất cả mọi người đều như vậy. Màn đêm lạnh lẽo bằng cách nào đó đã trở nên ấm áp hơn.