Nhạc San đã vô cùng sợ sệt vào ngày hôm sau. Nàng lo sợ rằng Lý Tế Kiệt sẽ trừng trị nàng tội khi quân. Kết quả không có.
Hắn vẫn tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra...
Có lẽ, sau một hồi cân đo đong đếm, hắn thấy vẫn chưa đến lúc để trở mặt với nàng và Dương quốc.
A Hỷ chuẩn bị cho nàng một bộ trang phục gọn nhẹ để phù hợp với việc cưỡi ngựa bắn tên. Do không còn bị bệnh nữa nên hôm nay nàng đã phải tham gia cùng với mọi người tham gia đi săn.
Nhạc San không dám nói kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của mình được như Ngũ điện hạ, thậm chí một nửa cũng không bằng, một phần một trăm cũng không bằng. Ngày còn nhỏ, ở Dương quốc, nàng chỉ học qua hai môn này một cách qua loa. Vừa mới học được cách trèo lên lưng ngựa và cưỡi đi vài bước thì trong cung đã xảy ra biến cố.
Con ngựa của nàng còn đang cứ tìm cách húc đầu vào thân cây lớn do nàng không sao điều khiển được nó. Có không ít các công tử đi qua, nhìn nàng cười nhạo. Rồi ngay cả đến kẻ thù của nàng là Lý Thi Uyển cũng đến để góp vui.
"Ôi, một con chim tước cố bay lên cành cao để làm phượng hoàng. Kết cục cũng chỉ đến vậy thôi!".
Nhạc San rất mất mặt nhưng nàng vẫn chưa chịu đầu hàng trước số phận.
"Ngựa ngoan. Ngoan nào... Ngoan nào... chúng ta ra đường lớn có được không em?".
Cảm giác hoàn toàn không giống với cảm giác hôm qua ngồi trên lưng ngựa cùng với Ngũ hoàng tử, rất thong dong và...
"Úi!".
Con ngựa của nàng bỗng dưng trông thấy hay ngửi thấy gì đấy, lập tức điên cuồng phi nước đại về một hướng. Nhạc San hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã kích thích nó. Bãi săn hoàng gia rộng lớn mênh mông thế này, lỡ nó dẫn nàng đi lạc luôn thì phải làm sao chứ?
Nhạc San đã cố hết sức để kiên nhẫn chờ đến khi nó chịu dừng lại nhưng không. Con ngựa đem theo nàng hệt như một mũi tên bắn xuyên qua cánh rừng. Nàng kinh hãi, đến cuối cùng liều mạng, túm lấy yên ngựa giật mạnh về phía sau một cái. Con ngựa khó chịu giơ thẳng hai chân trước lên trời. Nhạc San bị nó hất văng về phía sau.
"A!" - Vai nàng đập phải tảng đá lớn, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Con ngựa kia cũng không để nàng làm ngáng chân nó. Hệt như một con ngựa hoang vừa được giải thoát, nó tức tốc chạy trốn.
"Này! Này!" - Nàng đuổi theo nhưng không còn kịp nữa.
Có hơi muộn màng nhưng nàng bắt đầu nghi ngờ con ngựa này đã bị người ta giở trò. Nhìn quanh, nàng đã bị đưa đến một khu đồng không mông quạnh không có lấy nổi một bóng người. Tệ hơn, nàng hoàn toàn không còn biết nên đi hướng nào để quay về nữa.
"Có ai không? Cứu ta với...".
Tiếng nàng hoà vào trong gió, vang vọng giữa chốn rừng sâu bạt ngàn, heo hút rồi rơi vào lặng yên và vô vọng. Điều này càng khiến Nhạc San thêm chắc chắn xung quanh nàng đã chẳng còn ai nữa.
Tiêu rồi... Mục tiêu duy nhất của nàng hôm nay là giết thời gian cho đến khi buổi đi săn kết thúc thôi mà nàng đã không làm được.
Nhạc San cố trấn an bản thân, tìm lại dấu chân của con ngựa, ban nãy nó phóng thẳng một đường như thế, vậy thì chắc chắn ngược hướng ban nãy nó phóng đi chính là đường về trại.
Nghĩ vậy, nàng nhanh nhẹn thu gom một nắm sỏi lớn, rải theo một đường thẳng theo hướng ngựa chạy để có thể về lại gần đại doanh.
Đi được một lúc thì bất chợt nàng nghe thấy tiếng một đoàn ngựa ầm ập chạy tới. Âm thanh lớn vô cùng, mặt đất giống như đang rung chuyển. Nhạc San nghĩ có người đến cứu rồi nên la lớn.
"Ta ở đây! Ở đây!".
Rồi từ xa, một mũi tên vút qua, lao thẳng tới trước mặt nàng. Nhạc San quên cả chớp mắt. Mũi tên kia sượt qua bên thái dương nàng rồi cắm thẳng vào thân cây phía sau.
Bọn chúng muốn giết chết nàng!
Nhạc San kinh hoàng nhận ra. Nàng nhớ đến cái chết của Tiểu Tiết. Bọn chúng vẫn luôn âm mưu muốn giết chết nàng!
Nhạc San trốn chạy, cố tìm một chỗ trốn. Nàng chạy loạn hết cả lên chứ không hề có bất cứ một phương hướng nào.
Bọn chúng cưỡi ngựa. Tốc độ vô cùng kinh khủng. Chưa gì đã xuất hiện ở ngay phía sau lưng. Một đám người áo đen. Tại sao bọn họ lại muốn giết nàng? Nhạc San không hiểu nổi, tại sao bọn họ muốn giết nàng cơ chứ?
Nàng cơ trí luồn lách vào trong một rừng tre, nơi ngựa không thể len vào được. Nhờ nhỏ con nên nàng chẳng mất sức để vượt qua được những rặng tre san sát. Tuy nhiên, chút ưu thế đó của nàng chẳng giúp giữ chân bọn chúng ở lại phía sau được bao lâu.
"Cứu với! Cứu với!" - Nàng gào ầm lên - "Trấn Bình vương! Trấn Bình vương! Ngài mau tới cứu ta!".
Chắc do mải hét không để ý đến đường đi mà nàng mắc phải một lỗi vô cùng lớn. Chân nàng do vội vàng mà giẫm cả lên nhau rồi hất nàng té ngã. Nhạc San chao đảo rồi lăn xuống sườn dốc ở phía dưới.
Từ lúc rời khỏi tên sơn tặc đó, mọi điều tồi tệ cứ luôn xảy đến với nàng.
"A!".
Nàng ôm lấy tay, rùng mình bởi cơn đau và bởi trên đỉnh dốc là một đoàn người đang xếp thẳng thành một hàng ngang dài đằng đẵng, chĩa mũi tên sắc nhọn về phía nàng.
Vào lúc toàn bộ dây cung được thả ra, tất cả cung tên lao vút đến. Ngay tích tắc đó, nàng tưởng nàng sẽ không còn được thấy lại ánh sáng nữa. Nhưng nàng đã thấy. Thân thể nhẹ đến muốn bay lên. Lúc nàng mở mắt thì đã thấy lờ mờ một thân ảnh màu bạc sáng lấp lánh như phát quang.
Ngũ điện hạ túm lấy vai nàng, kéo lên yên ngựa. Bóng ngựa vút qua nhanh như một tia chớp. Cây thương của ngài sải dài, một đường chặt đứt toàn bộ những cây tên đang bay đến. Mái tóc đen dài xoã ra đẹp giống như một chiếc áo choàng bóng bẩy.
Bọn chúng vẫn chưa buông tha, leo lên ngựa đuổi theo. Một màn đi săn hoá ra chỉ là một âm mưu ám sát trá hình. Nhạc San run rẩy, nép vào ngực của Ngũ điện hạ.
"Vương gia, nếu hôm nay chúng ta xúi quẩy. Ngài nên biết rằng, ta rất vui khi được chết cùng với ngài...".
"Bớt nói nhảm!".
Dường như đoạn đường này mỗi lúc một cheo leo. Ngũ hoàng tử đem nàng nhảy xuống ngựa. Trước khi chạy đi, ngài rỉ vào tai con ngựa, lầm rầm điều gì đó.
Hai người nắm chặt tay nhau, chạy băng băng vào hàng cây trước mặt, để rồi nhận ra, trước mắt chính là vực thẳm. Trước khi kiếm được con đường nào khác thì nàng và Ngũ điện hạ đã bị bao vây.
Hai người họ ở chung với nhau, đã trở thành một miếng mồi béo bở. Khung cảnh trước mắt nàng đã không còn là cánh rừng xanh mởn nữa mà là một cõi đậm đặc một màu đen.
Nhạc San không nhịn được mà ôm chặt lấy thắt lưng của Ngũ hoàng tử.
"Xem ra...".
"Lần sau muốn chết thì chết một mình thôi!".
Nàng còn chưa dứt lời thì miệng đã bị ngài ấy bịt chặt. Trấn Bình vương cuộn chặt nàng vào vòng tay của hắn, không nói gì liền nhảy thẳng xuống vực sâu. Nhạc San gần như đã quên mất vực kia sâu bao nhiêu. Nàng chỉ biết ôm chặt lấy Ngũ điện hạ còn ngài bao bọc lấy nàng giống như một chiếc khiên kiên cố làm bằng người thật.
Nhạc San cắn răng, chuẩn bị cho cú đáp đất hoặc là một cái chết chậm và đau đớn.
Trấn Bình vương kiên định dùng mu bàn tay bọc lấy đầu nàng, cánh tay còn lại của ngài chắn lấy lưng nàng. Ngài dường như đã đoán được hết tất cả mọi thứ ngay cả việc Nhạc San sẽ đáp đất ở trên người mình và cả việc cả người ngài sẽ đập xuống đất. Bọn họ ôm chặt lấy nhau lăn vòng vòng vòng vòng tựa như những hòn đá nhỏ đang bị rơi ra trong một cơn địa chấn.
"A...".
Người Nhạc San ê ẩm... Nàng lăn lộn trong vòng tay của Trấn Bình vương, còn hắn thì hoàn toàn bất động. Đáp đất lần cuối, cả người hắn văng ra xa. Tay hắn dính đầy đất và cát, loang lổ máu, buông hờ trên nền đất lạnh.
"Điện hạ! Điện hạ!" - Nàng điên cuồng lay hắn - "Ngài không được chết! Ngài không được chết! Ngài không được bỏ ta lại một mình đâu!".
Nàng ôm lấy bàn tay lớn của ngài, không ngừng xoa vào má mình.
"Điện hạ, ngài đừng hù ta có được không? Ta biết ngài chỉ đang doạ ta thôi. Ngài biết ta rất yếu đuối, ta sẽ không chịu nổi chuyện này đâu...".
Vừa nói nàng liền cảm nhận được một nỗi đau vô cùng lớn đang xâm chiếm lấy thân thể và tâm trí nàng. Nó khiến nàng run lên, muốn vỡ vụn ra, muốn gào lên.
Nàng nhớ đến đêm qua mình đã nằm trong vòng tay hắn thế nào, nhớ đến cách hắn gọi mình là San San, nhớ đến hắn cho dù trong lúc nguy hiểm nhất vẫn luôn tìm cách bảo vệ cho nàng.
"Làm ơn... Làm ơn... Xin hãy giết ta và cứu lấy ngài ấy... Ai đó giúp ta làm ơn...".
Nàng nhấp nhổm trên đầu gối. Bàn tay xoa nắn từng ngón tay hắn. Nước mắt tuôn ra như mưa. Vào lúc này, Ngũ điện hạ lừ đừ mở mắt, mệt mỏi nói với nàng.
"San San... Đừng khóc nữa..." - Tay hắn lật bật run lên - "Ta không chết được đâu...".
"Thật... Thật chứ?" - Nhạc San vui mừng như vừa trông thấy Phật vậy.
"Thật... Nhưng nếu ta còn nằm đây thì ta chết chắc...".
Hắn nói rồi dần lịm đi.
Nhạc San gần như không thể tin nổi. Nàng mở to đôi mắt nhoèn lệ của mình, nhìn lại quãng đường bọn họ rơi xuống. Đầy là máu... Đều là máu của Trấn Bình vương...
Còn nàng thì vẫn hoàn toàn nguyên vẹn...
Tinh thần của Nhạc San đã gần như sụp đổ một lần nữa nhưng nàng đã nhớ lại lời dặn của hắn...
Không! Nàng không được khóc! Nàng không thể khóc! Đây không phải lúc nàng khóc!
Nàng nhớ đến mẫu hậu mình... Nếu nàng biết trên đời này có một tia hi vọng nào đó, dù là mong manh, dù là nhỏ nhoi rằng nàng có thể cứu được bà thì nàng dù bất chấp tất cả vẫn sẽ làm điều đó.
Và bây giờ, nàng sẽ bất chấp hết tất cả để cứu lấy Ngũ hoàng tử!
Nhạc San để Ngũ hoàng tử nằm ở đấy, cuốc bộ đi tìm một chỗ phù hợp để hai người có thể trú ẩn.
Thích khách sẽ sớm đuổi đến đây thôi Nhạc San. Ngươi cần phải tỉnh táo vào. Điện hạ đã bảo vệ ngươi và giờ là lúc ngươi phải bảo vệ ngài ấy!
May mắn là nàng đã tìm được một cái hang vô cùng khuất nằm trong một cái hốc nhỏ giữa hai khe núi. Nàng đi hái lá, gom được một đống lá phiến lớn. Đặt Ngũ hoàng tử lên đó, nàng nắm lấy cuống lá dùng hết sức lực kéo Ngũ hoàng tử về trong hang. Với sức lực của nàng và sức nặng của Ngũ hoàng tử thì còn lâu nàng mới kéo ngài về được nếu không đi mượn lực từ những nơi khác.
Sau đó, nàng quay về hiện trường cật lực đi hứng nước lau dọn dấu vết của bọn họ và vết máu. Trời dần ngả về tối. Công việc của Nhạc San vẫn chưa hết. Về đến hang, nàng xé y phục của mình để băng bó vết thương cho điện hạ. Tới lúc đó, nàng đã không thể kiềm nổi được nước mắt nữa. Ngũ hoàng tử bị thương bầm dập hết cả người. Đầu của ngài đã bị vỡ toang, lõm cả một mảng. Đâu đâu cũng là máu đâu đâu cũng là máu.
Nhạc San thấy mình hệt như một con ngốc khi đi tin lời ngài. Ngũ điện hạ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa... Không hiểu sao, tim nàng phổi nàng như bị ai bóp nghẹt lại, muốn vắt ra nước từ trong đó rồi muốn vỡ tung ra mỗi khi nàng thở. Nàng nghiến răng, cố để mình không bật ra tiếng. Người nàng rung lên, xương sườn nàng rung lên, phổi nàng rung lên, dồn nén rồi dồn nén như chực chờ vỡ tung ra thành từng mảnh.
Nhạc San không nhớ mình từng đau đớn như thế trong đời.
Bóng đêm lọ mọ. Nàng nằm xuống, tựa đầu lên lồng ngực của ngài thủ thỉ.
"Ngài biết không? Thực ra... kể từ sau khi ngài đi, ta vẫn luôn tìm cách, ta ngày nào cũng đến Thái y viện để học tập, hòng một ngày nào đó có thể tìm được ra phương thuốc để chữa bệnh cho ngài... Nên khi nghe tin ngài khỏi bệnh, ta thật sự mừng lắm... Nhưng ta nào có ngờ được... Lại có một ngày... Chính ta lại hại chết ngài chứ?...".
Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của hắn. Trên đó vẫn còn đọng lại mùi hương và hơi ấm của hắn. Nàng cứ không ngừng hôn lên rồi lại hôn lên, chỉ mong sẽ giữ được thân nhiệt này trên người hắn được lâu hơn.
"Ta đã rời xa Dương quốc rất lâu rồi. Ở Thịnh quốc, ta không có mẫu hậu, không có phụ hoàng, không có hoàng huynh. Ngài chính là người nhà của ta. Ngài chính là người thân duy nhất của ta ở chốn xa xôi, lạ lẫm này" - Nàng cụp mắt - "Mẫu hậu ta đã mất rồi, hoàng huynh thì phải đến biên ải, phụ hoàng đã không còn cần ta nữa... Cầu xin ngài, cầu xin ngài, ngài nể tình một lần Thăng Ninh ích kỷ, ngài đừng rời xa ta có được không...?".
Đêm trôi qua thật dài, nàng có thể biết bó thuốc, biết xoá dấu vết, biết khắc nhẫn, nhưng nàng không biết làm sao để nhóm lên một đống lửa, để giữ ấm cho nàng và cả hắn. Nhạc San không biết phải làm sao để tìm được một vầng sáng trong một đêm tối tăm mù mịt thế này. Nàng khóc rồi lại khóc, ướt đẫm cả một vùng ngực của hắn, mệt rồi thiếp đi từ lúc nào không biết...