Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 42: Biện luận bức tranh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: dzitconlonton
Nghe thấy ồn ào bên kia, các cô nương vốn vây quanh Lăng Ngọc Nhu đều chạy đến chỗ Cố Khiên để xem tranh, lập tức phát ra từng đợt tiếng tán thưởng chậc chậc.
Thấy thế, Lăng Ngọc Nhu nhíu nhíu mày, nói: "Cố công tử vẽ xong nhanh như vậy sao?"
"Đừng để ý đến hắn." Lăng Tuyết Quân nhẹ giọng nói, "Nhị tỷ, tỷ làm theo bức tranh tỷ nghĩ là được."
"Được." Lăng Ngọc Nhu gật gật đầu, sau đó cầm bút tiếp tục vẽ tranh trên giấy Tuyên Thành. Phải mất hơn hai khắc, Lăng Ngọc Nhu mới vẽ xong.
Lý Hoảng thấy hai người đều vẽ xong, liền gọi người đem hai bức tranh treo cùng một chỗ, để mọi người thưởng thức.
Lăng Ngọc Nhu vẽ bức tranh thủy trúc tú thạch đồ. Trong tranh có hai cọc trúc, viền trúc tú thạch tinh xảo, dưới đá trúc mới mọc um tùm, trông giống cây cỏ xum xuê mùa hạ. Thoạt nhìn, toàn bộ bức tranh thanh tú và biến hóa kỳ ảo, có sức thú vị dài lâu.
Mà bức tranh Cố Khiên vẽ chính là Mai Trúc Đồ. Trong tranh, mấy cây trúc gầy bị tàn phá dưới gió tuyết, cao ngất mà đứng sừng sững, như thể chúng sắp phá vỡ bức tranh. Một cành hoa mai vươn ra từ giữa cành trúc, ngạo nghễ nở rộ. Mặc dù Cố Khiên dùng bút không tinh tế như Lăng Ngọc Nhu, nhưng lại có vẻ đại khí bàng bạc, đặc biệt là Mai Trúc thoạt nhìn cực kỳ sống động. Ở một góc tranh, Cố Khiên còn đề một câu thơ: "Trúc khiêm tốn có lá cúi đầu, mai kiêu hãnh không ngửa mặt hoa."[1]
[1] Câu gốc: 虚心竹有低头叶, 傲骨梅无仰面花, thể hiện sự khiêm tốn của con người. Đây là bài thơ của Trịnh Bản Kiều, mình vẫn chưa tìm được bài thơ này nên để bản dịch thô của mình vào nha.
Lý Hoảng nhìn tỉ mỉ hai bức tranh này một phen, sau đó quay mặt lại, cười nói: "Các vị cảm thấy, chén hổ phách dạ quang của ta nên tặng cho ai?"
Lý Hoảng vừa nói lời này ra khỏi miệng, những người bàn tán về hai bức tranh đều ngừng bàn tán. Câu hỏi này thực sự khó trả lời. Hai bức tranh của hai người ngay trước mặt này, cho dù nói ai hơn một bậc, cũng sẽ đắc tội với bên còn lại. Gia thế của Cố Khiên không cần phải nói, Lăng Ngọc Nhu tuy là nữ nhi của tiểu quan, nhưng sau lưng nàng ta chính là Quận chúa. Cho nên, trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng đều im lặng.
Thấy không ai nói gì, Lý Hoảng liền điểm danh: "Hải Đình, ngươi cũng giỏi vẽ, ngươi đến góp ý."
"Vâng." Vi Hải Đình đứng lên, hành lễ với Lý Hoảng, nói, "Tại hạ liền nói bậy vài câu, nếu có chỗ nói không đúng, thỉnh Vương gia cùng chư vị ngồi ở đây phê bình chỉ ra chỗ sai."
Lý Hoảng gật gật đầu, nói: "Ngươi nói đi."
Vi Hải Đình chậm rãi nói: "Bức tranh này của Lăng cô nương, bút ý rất điêu luyện, Lạc Mặc thập phần có kỹ xảo, vẽ tú thạch và trúc cực kỳ chân thực, làm cho người ta như đang ở trong đó. Mà bức tranh của A Khiên này, lại tự tiện dùng mực nhạt dày đặc, hơn nữa hành bút tự nhiên, đường nét lưu loát, càng khó có được câu thơ này của hắn, lợi dụng đặc tính của Mai Trúc lấy vật đề ẩn dụ người, nhờ vật ngôn chí. Cứ như vậy, ý cảnh của bức tranh này của hắn rất khác." Nói đến đây, Vi Hải Đình cười cười, lại nói, "Nếu chỉ xem cách vẽ thì Lăng cô nương và A Khiên ngang nhau, nhưng bức tranh của A Khiên có ý cảnh càng sâu xa hơn."
Vi Hải Đình nói một phen như vậy, những người còn lại nhao nhao tỏ vẻ tán thành, nói bức tranh của Cố Khiên có ý cảnh nên hơn một bậc. Cho dù La Lâm và Lăng Ngọc giúp Lăng Ngọc Nhu nói mấy câu, cũng nhanh chóng bị giọng nói khen ngợi Cố Khiên bao phủ.
Thấy tình cảnh này, Lăng Tuyết Quân không khỏi lạnh lùng cười. Đám người này thật sự là giẫm thấp nghênh cao a. Lăng Ngọc Nhu chỉ là nữ nhi của một huyện thừa nhỏ, so với Cố đại tướng quân quyền thế ngập trời a, hơn nữa người ta còn là tiểu cữu tử của Tề vương, tỷ tỷ, tỷ phu đều đang ở trước mặt.
Lăng Tuyết Quân quay đầu lại, nhìn Lăng Ngọc Nhu, chỉ thấy trên khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, tuy rằng còn nở mỉm cười, nhưng nhìn ra được sự miễn cưỡng. Nàng nghĩ đến kiếp trước lLng Ngọc Nhu mới vào kinh thành, chính là bị mấy người Lục Vân San châm chọc là người đến từ nông thôn nên không hiểu quy củ, khiến nàng ta sợ hãi, sau đó thậm chí không muốn ra ngoài gặp khách. Hiện giờ, tài vẽ mà Lăng Ngọc Nhu tự hào nhất lại bị người ta giẫm lên như vậy, nàng không biết trong lòng Lăng Ngọc Nhu có chịu đựng được hay không, có thể giống như kiếp trước không gượng dậy nổi hay không?
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân đứng dậy, đi về phía trước một bước, lớn tiếng nói: "Vương gia, ngược lại tiểu nữ tử cảm thấy bức tranh của nhị tỷ ta hơn một bậc!"
Lăng Tuyết Quân vừa nói ra lời này, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên và nhìn nàng. Đặc biệt là Cố Khiên, lúc nhìn Lăng Tuyết Quân, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Lăng Ngọc Nhu thấy thế, trong lòng hoảng hốt, vội vàng lấy tay kéo ống tay áo của Lăng Tuyết Quân, muốn kéo nàng trở về.
Lý Hoảng nhìn Lăng Tuyết Quân, cười nói: "A, Tam tiểu thư nói xem, Nhị tiểu thư thắng ở chỗ nào?"
Lăng Ngọc Nhu vừa nghe, vội vàng nắm tay Lăng Tuyết Quân một cái, ý bảo nàng không cần nói nữa, ngay cả Lăng Ngọc cũng len lén lắc đầu với nàng.
Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng hất tay Lăng Ngọc Nhu ra, cũng không để ý tới Lăng Ngọc, liền nói với Lý Hoảng: "Hồi vương gia, hôm nay không phải là thưởng thức Tuyết Trúc Đồ của Từ Hi đại sư sao? Lúc sau vẽ tranh trợ hứng, đương nhiên cũng phải giống Từ đại sư mới được. Mà trong hai bức tranh này, Nhị tỷ ta và Từ Hi đại sư là như nhau, dùng các loại kỹ xảo như câu Suân và nhuộm, bút thô cùng bút mỏng, mực đậm và mực nhạt, mực nhuộm và nhuộm sáng, bút pháp không chỉ tinh tế, hơn nữa bố cục còn tuyệt với, Tú Thạch cùng Thúy Trúc được sắp xếp hợp lý trong bức tranh, vừa không có vẻ quá chật chội, vừa không có quá nhiều không gian."
Lý Hoảng gật gật đầu, nói: "Tam tiểu thư nói rất có lý." Lời vừa chuyển, hắn lại hỏi, "Vậy ngươi cảm thấy tranh của Lục Lang kém hơn Nhị tiểu thư chỗ nào?"
Khi Lý Hoảng hỏi ra lời này, Lăng Tuyết Quân cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tụ tập trên người mình, tựa như đều muốn xem nàng trả lời như thế nào.
Lăng Tuyết Quân biết tất nhiên mình sẽ đắc tội với thân thích của Cố gia, thậm chí ngay cả Cố Trăn là hoàng hậu tương lai cũng có thể có khúc mắc với mình, nhưng chuyện đã đến nước này thì nàng đã không còn đường lui. Vì thế, nàng dừng một chút, nói: "Tranh của Lục công tử, không chỉ kém hơn nhị tỷ ta về mặt kỹ xảo, hơn nữa bút pháp tương đối thô ráp, mực rơi tùy ý, Trúc và Mai đều chen chúc ở bên phải bức tranh, mà bên trái lại để quá nhiều màu trắng, nhìn bố cục có vẻ không hợp lý."
Sau khi Lăng Tuyết Quân nói xong, trong phòng (con) quạ (chim) thước không tiếng động. Mọi người tựa hồ không nghĩ tới nàng không lưu tình mà hạ thấp Cố Khiên như thế, trong mắt đều là kinh ngạc. Ngược lại Cố Khiên, môi khẽ mím, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn nàng tựa như còn mang theo vài phần ý cười.
Thấy mình nói xong, trong phòng không có người lên tiếng, trong lòng Lăng Tuyết Quân đột nhiên thấp thỏm. Nàng không biết lần này mình đi ra, là tốt hay xấu.
Một lúc lâu sau, mới nghe được Lý Hoảng cười khẽ: "Lời của Tam tiểu thư hình như cũng có lý."
Lăng Ngọc Nhu đỏ mặt đi tới, nói với Lý Hoảng: "Vương gia, Tam muội ta không biết vẽ lắm, mong Vương gia cùng Cố Lục công tử đừng trách."
Lý Hoảng cười cười, rồi quay sang mọi người nói: "Có người nào muốn nói không?"
Lúc này, chỉ thấy Ngô Linh trong trẻo đi ra, mỉm cười nói: "Vương gia, tiểu nữ tử cảm thấy, lời của Lăng tam tiểu thư nói có chút sai lầm. Cách dùng bút vẽ tranh của nam tử và nữ tử vốn không giống nhau, nữ tử chú ý dịu dàng tinh tế, nam tử chú ý hào phóng đại khí. Bởi vậy, Lăng Nhị tiểu thư tinh tế không sai, nhưng Cố Lục công tử tùy ý cũng không sai."
"Hào phóng đại khí cũng phải chú ý kỹ xảo phải không?" Thấy Ngô Linh đi ra ngoài vì Cố Khiên, Lăng Tuyết Quân lạnh lùng cười, trong miệng nói, "Cố công tử sử dụng kỹ xảo hiển nhiên không nhiều như Nhị tỷ ta."
Ngô Linh bị Lăng Tuyết Quân làm cho nghẹn một chút, dừng một lát, lại nói: "Chúng ta xem tranh, không chỉ phải xem kỹ xảo, quan trọng nhất là nhìn ý cảnh. Tranh của Cố công tử hiển nhiên có ý cảnh hơn Lăng Nhị cô nương một chút." Nói xong, nàng ta chỉ vào hai câu thơ của Cố Khiên đề, nói, "Trúc khiêm tốn có lá cúi đầu, mai kiêu hãnh không ngửa mặt hoa. Tựa như lúc nãy Vi công tử nói, hai câu thơ này liền thần lai chi bút[2], lấy vật ẩn dụ người, chỉ rõ đạo lý học làm người, ý cảnh tương đối sâu xa. Mà tranh của Lăng Nhị cô nương, tuy rằng rất đẹp, nhưng không có ý cảnh gì."
[2] Thần lai chi bút: thường được sử dụng để mô tả quan niệm nghệ thuật và kỹ thuật của tác phẩm một cách tuyệt vời. Ngoài ra, còn đề cập đến một người đột nhiên nghĩ ra một chiến lược hoặc phương pháp thông minh khi đối mặt với một điều gì đó.
Lăng Tuyết Quân cười lạnh nói: "Ngô cô nương, hôm nay chúng ta so sánh cách vẽ tranh, cũng không phải so cách làm thơ. Ngươi nói như vậy, đơn giản chỉ là nói trên tranh của Nhị tỷ ta không có đề thơ mà thôi. Nếu có thể, bây giờ ta có thể đề hai câu."
Đối với lời này của Lăng Tuyết Quân, Ngô Linh hiển nhiên không phục, phản bác nói: "Lăng Tam tiểu thư, lúc nãy không phải ta nói, xem tranh thì phải xem ý cảnh, vì sao ngươi lại cứ làm rối lên như vậy..."
Ngô Linh còn chưa dứt lời, đã bị tiếng cười khẽ của Cố Khiên cắt đứt. Chỉ nghe hắn đứng dậy, mỉm cười nói: "Ngô cô nương, ngươi vô vị tranh luận vì ta như vậy, Tam tiểu thư nói đúng, hôm nay chỉ là so cách vẽ tranh. Nhị tiểu thư dùng mười hai loại kỹ xảo, mà ta chỉ dùng tám loại." Dứt lời, Cố Khiên thi lễ với Lăng Ngọc Nhu, "Kỹ xảo không bằng người, Cố Khiên bái phục."
Lăng Ngọc Nhu hoảng hốt, vội vàng đáp lễ với Cố Khiên: "Cố công tử nói nặng lời. Cố công tử chỉ dùng tám loại kỹ xảo liền vẽ ra tác phẩm sống động như thế, mà ta lại dùng mười hai loại kỹ xảo mới có thể vẽ ra, hơn nữa, chắc là Cố công tử hơn một bậc."
Thấy lúc này Lăng Ngọc Nhu và Cố Khiên tranh nhau nhận thua, Lý Hoảng cười ha ha nói: "Hai người các ngươi cũng tranh giành vô dụng nữa, ta có hai chén Hổ Phách Dạ Quang, đúng lúc cho hai người một cái."
Lời nói của Lý Hoảng vừa ra khỏi miệng, Cố Khiên và Lăng Ngọc Nhu đều sửng sốt.
"Ý của Vương gia là..." Cố Trăn tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, hai mắt sáng quắc nhìn Lý Hoảng.
Lý Hoảng cười nói: "Hôm nay ngắm tranh, vốn vui vẻ. Nếu Lục Lang và Nhị tiểu thư mỗi người có sở trường riêng, vậy ngang tài ngang sức, không cần phải phân thắng thua."
"Vương gia nói phải!" Cố Trăn mỉm cười.
Đúng lúc này, Lăng Ngọc Nhu do dự mở miệng, hỏi: "Vương gia thưởng chén dạ quang này, Ngọc Nhu có thể tặng lại cho người khác không?"
Lý Hoàng cười nói: "Nếu ta đã cho ngươi, ngươi chính là chủ nhân của nó, muốn xử lý như thế nào đều do ngươi quyết định."
"Đa tạ Vương gia." Lăng Ngọc Nhu hành lễ.
Lý Hoảng mỉm cười, lại hỏi: "Ngươi muốn tặng nó cho Tam tiểu thư?"
Lăng Ngọc Nhu sửng sốt, kinh hô: "Vương gia, làm sao ngươi biết? Vương gia thật đúng là dự liệu như thần a!"
Lý Hoảng cười ha ha.
"Nhị tỷ, vì sao tỷ lại muốn tặng ta?" Lăng Tuyết Quân khó hiểu lắc đầu, nói: "Muội không cần."
Lăng Ngọc Nhu nhẹ nhàng cười cười với nàng, nói: "Chúng ta trở về rồi nói sau."
Thấy hai tỷ muội như thế, Lý Hoảng mỉm cười nói: "Nhị tỷ ngươi muốn tặng cho ngươi, nhất định là do ngươi giành được chén dạ quang này mà. Muội muội bảo vệ tỷ tỷ, tỷ tỷ thương muội muội, hai người các ngươi thật đúng là cây đường lê[3] tình thâm a."
[3] Cây đường lê: 1. Tên gỗ, cây sa đường dùng để đóng thuyền. 2. Tên hoa đường lê. Hoa vàng, nở vào cuối mùa xuân. 3. Thuộc thơ Tiểu Nhã (小雅). Thường Truyện (常棣) là một bài thơ nói về tình anh em nên thân thiện với nhau.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu sửng sốt, lập tức nhìn nhau cười.
Lúc này, sắc trời đã không còn sớm. Lý Hoảng và Cố Trăn liền gọi người bày bàn mở tiệc trong phòng khách, mời mọi người vào dự tiệc.
Theo quy định, nam và nữ ngồi ở một bên. Bởi vì trong số các quý nữ đến có Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân dòng dõi thấp nhất, cho nên, hai người ngồi ở dưới cùng. Có thể thấy được hôm nay các món ăn này được Cố Trăn chuẩn bị kỹ lưỡng, có sơn trân[4], có hải vị[5], có phi cầm[6], cũng có tẩu thú, mặn nhạt vừa phải, mặn chay đầy đủ.
[6] Phi cầm: các loài chim bay
Ngay từ đầu, mọi người còn hơi câu nệ, sau khi uống ba lần rượu thì nơi này từ từ nóng lên, mọi người hoặc là đối thơ, hoặc chơi đoán số, hoặc chơi phạt rượu, trong lúc nhất thời sôi nổi hẳn lên. Lăng Tuyết Quân vốn không đói lắm, ăn một chút liền cảm thấy đầy bụng. Nhìn những công tử ca nhi đối diện đang uống được, chắc là chưa kết thúc ngay được, vì thế, nàng liền lấy viện cớ đi tịnh phòng, chào hỏi Lăng Ngọc Nhu, liền rời khỏi phòng khách đến bên bờ ao.
Mặc dù sơn trang này nhỏ hơn rất nhiều so với Tề vương phủ kinh thành, nhưng hoa viên bên hồ nước này cũng không tính là nhỏ, có cây lạ, có đá lạ, còn có các loại hoa cỏ.
Lăng Tuyết Quân bước vào trong vườn, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy mùi thơm của hoa huệ chui vào chóp mũi. Tại lúc này, một số con đom đóm nhảy múa về phía nàng. Thấy thế, Lăng Tuyết Quân nổi hứng, đưa tay bắt lấy, nhưng lại bắt trúng khoảng không.
Đom đóm dường như biết ai đó muốn bắt nó nên đã bay nhanh hơn.
Lăng Tuyết Quân đuổi theo bán lão thiên ở trong hoa viên, thật vất vả mới bắt được một con. Nàng dương dương tự đắc bắt đom đóm trong lòng bàn tay, chuẩn bị mang về cho Lăng Ngọc Nhu xem một chút. Vừa bước đi một nửa, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng nói của ai đó ở phía trước. Nàng nghĩ có thể cũng là ai đó ở bên trong buồn bực nên đi ra hít thở không khí, cũng không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Vừa mới rẽ, nàng liền thấy Cố Khiên và La Ngâm Sương hai người đứng bên cạnh cây hoa huệ. La Ngâm Sương đang ngẩng mặt lên nhìn Cố Khiên, vẻ mặt thẹn thùng, nét mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Đang làm gì vậy?
[4] Sơn trân: Trong thời cổ đại, bảy loại sản vật núi rừng như tay gấu, vòi voi, gân hươu, bướu, tổ yến, nấm tre (竹荪) (hình đầu tiên từ trên xuống của hàng thứ 2 từ phải qua), nấm khỉ (猴菇) (hình thứ hai từ trên xuống của hàng thứ 3 từ trái qua), v.v. được gọi là sơn hào, với ý thức bảo tồn sinh thái ngày càng được chú trọng, những món gọi là sơn hào dần dần trở thành sản vật núi rừng được trồng trọt ở vùng núi.

[5] Hải vị: các món hải sản quý