Editor: dzitconlonton
Kiếp trước, lúc Lăng Tuyết Quân đang kính trà, liền phát hiện thái độ của Lục phu nhân đối với mình rất lãnh đạm. Từ lúc đó trở đi, nàng liền biết Lục phu nhân không thích mình. Ngay từ đầu, nàng còn muốn lấy lòng Lục phu nhân, về sau, nàng nghe nói Lục phu nhân không thích mình, là vì mình làm hỏng hôn sự của Cố Khiên và Ngô Linh. Nàng liền biết mặc kệ mình làm gì, Lục phu nhân cũng sẽ không thích mình, nên lòng nàng cũng nhạt đi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng vì vậy mà càng thêm lạnh nhạt. Sau đó Ngô Linh chết, quan hệ giữa hai người càng giảm xuống đến mức đóng băng. Có khi nàng nghĩ, lúc ấy Cố Khiên hận mình như vậy, sợ là Lục phu nhân ở giữa cũng có góp phần giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân hít sâu một hơi, cố gắng làm cho tâm tình của mình trở nên bình tĩnh, sau đó quỳ gối trước mặt Lục phu nhân, giơ chén trà trong tay lên cao, trong miệng nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, mời uống trà.” Kiếp này, nàng đã nghĩ ra, mặc kệ Lục phu nhân đối đãi với mình như thế nào thì không quan trọng nữa.
Lục phu nhân nhận được trà từ trong tay Lăng Tuyết Quân, uống một ngụm, sau đó trả lại chén trà cho nàng, cũng nhìn Lăng Tuyết Quân thật sâu.
Lăng Tuyết Quân nhìn Lục phu nhân, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Lục phu nhân lạnh nhạt cười với nàng, nói: “Tuyết Quân, như tướng quân nói lúc nãy, hiện giờ con đã vào cửa Cố gia, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà. Con yên tâm, sau này mẫu thân sẽ đối đãi với con như nữ nhi ruột của mình, cũng hy vọng con từ nay về sau, chân chính đem nơi này coi như nhà của mình.”
Nghe Lục phu nhân nói như vậy, Lăng Tuyết Quân giật mình một chút. Kiếp trước Lục phu nhân không nói như vậy với nàng. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục phu nhân. Nụ cười trên mặt Lục phu nhân vẫn lạnh nhạt như trong trí nhớ của mình, tuy nhiên, trong mắt nàng ta hình như có thêm vài phần thiện ý.
Lăng Tuyết Quân là người như này, cho tới bây giờ đều là ngươi kính ta một thước, ta sẽ kính ngươi một trượng. Thấy Lục phu nhân chủ động lấy lòng nàng, nàng là vãn bối nên cũng không nỡ, huống chi kiếp trước Lục phu nhân làm với mình những chuyện kia, căn bản không liên quan đến Lục phu nhân trước mắt này. Vì thế, nàng cũng mỉm cười nói với Lục phu nhân: “Mẫu thân yên tâm, Tuyết Quân sẽ làm được.”
Lục phu nhân mỉm cười, sau đó vươn tay phải ra, nói với Lăng Tuyết Quân: “Đưa tay phải cho ta.”
Lăng Tuyết Quân giật mình, sau đó liền nâng tay phải lên.
Lục phu nhân kéo tay Lăng Tuyết Quân, nắm chặt, sau đó dùng tay trái nhẹ nhàng lau lên cổ tay phải mình, rồi lau một cái vòng phỉ thúy trên tay mình, thuận thế đeo lên cổ tay Lăng Tuyết Quân.
Thấy thế, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Nàng sững sờ nhìn Lục phu nhân, nói: “Mẫu thân, cái này…”
Lục phu nhân cười nói: “Cái vòng tay này là do tổ mẫu ta để lại, mặc dù không trân quý bao nhiêu, nhưng đối với ta là cực kỳ quý giá. Hiện tại mẫu thân tặng con cái này, coi như là lễ chúc mừng tân hôn của con và Lục Lang đi.”
Lăng Tuyết Quân nhìn chiếc vòng ngọc xanh biếc chói mắt trên cổ tay mình, giật mình một lúc lâu. Nàng nhớ rõ kiếp trước khi Ngô Linh cùng Cố Khiên nghị thân, Lục phu nhân liền đem vòng tay này đưa cho Ngô Linh, kiếp này, Cố Khiên căn bản không nghị hôn với Ngô Linh, cho nên, vòng tay này của Lục phu nhân còn chưa kịp đưa ra ngoài? Vì vậy, bà chuyển nó cho mình? Hiện giờ, mình có vòng tay này, có phải có nghĩa là ở kiếp này, Lục phu nhân đối với mình, sẽ giống như kiếp trước bà đối với Ngô Linh không?
Đang lúc Lăng Tuyết Quân ngơ ngác, Cố Khiên ở một bên nhắc nhở: “Tuyết Quân, nàng còn không mau cám ơn mẫu thân.”
Lúc này, Lăng Tuyết Quân mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng lau chiếc vòng xuống, trong miệng nói: “Mẫu thân, vòng ngọc này quá quý trọng, Tuyết Quân không dám nhận.”
Lục phu nhân đè tay Lăng Tuyết Quân lại, cười nói: “Có cái gì không dám nhận? Thậm chí ta cũng giao Lục Lang cho con, chẳng lẽ vòng tay này còn quý hơn Lục Lang sao?”
Lời này khiến Lăng Tuyết Quân sửng sốt, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Cố Khiên, chỉ thấy hắn nhìn mình, ý cười trong mắt trong suốt. Nàng suy nghĩ một lát, sau đó quay đầu lại, dừng một chút, chung quy buông tay mình ra, ngẩng mặt lên, cười nói với Lục phu nhân: “Đa tạ mẫu thân.”
Lục phu nhân mỉm cười vỗ vỗ tay Lăng Tuyết Quân, cười nói: “Lúc này mới ngoan.”
Lăng Tuyết Quân cười cười, không nói gì nữa.
Lục phu nhân sợ Lăng Tuyết Quân nhớ về chuyện ở Vân Hồ lần trước, bà đề nghị để Cố Khiên cưới La Ngâm Sương, để Lăng Tuyết Quân làm thiếp khiến nàng canh cánh trong lòng, lại chủ động nói: “Chuyện lần trước ở Vân Hồ, ủy khuất con.”
Lăng Tuyết Quân đầu tiên sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Tuyết Quân không để tâm đâu ạ.”
Lục phu nhân thở dài một hơi, nói: “Mẫu thân biết con là đứa nhỏ hiểu chuyện, nhưng ủy khuất con như vậy, trong lòng mẫu thân vẫn có chút băn khoăn.” Nói tới đây, Lục phu nhân hạ thấp thanh âm, dùng giọng chỉ mình và Lăng Tuyết Quân, Cố Khiên có thể nghe thấy được nói, “Con cũng biết, La cô nương là chất nữ ruột của Hiền phi nương nương, mẫu thân không thể không suy nghĩ cho A Trăn mà a.”
“Tuyết Quân đã hiểu.” Lăng Tuyết Quân vội vàng nói.
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như thế, Lục phu nhân vui mừng vỗ vỗ tay nàng, nói: “Tuy nhiên, sau này mẫu thân đáp ứng con, mẫu thân sẽ không ủy khuất con nữa. Nếu Lục Lang dám khi dễ con, mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho con…” Nói đến đây, Lục phu nhân dừng lại, sau đó đảo mắt nhìn nhi tử nhà mình một cái, cười tủm tỉm nói, “Mẫu thân cũng là hồ đồ, Lục Lang thích con như thế, làm sao có thể khi dễ con được? Hắn sợ là một chút ủy khuất cũng không muốn con chịu đựng đâu.”
Nghe Lục phu nhân nói như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Cố Khiên thích mình? Chẳng lẽ không phải hắn vì cùng mình qua một đêm ở dưới vách núi, bất đắc dĩ mới cưới mình sao?
Tuy nhiên, nàng cũng không dám nói những lời này ra, chỉ cúi đầu cười cười. Qua mắt của mọi người, đây chính là chấp nhận.
Tô ma ma tiến lên đỡ Lăng Tuyết Quân đứng lên, sau đó lại dẫn nàng chào người của Cố gia Nhị phòng, Tam phòng. Người của Cố gia cũng không tính là nhiều, Cố Triệt cùng Tưởng phu nhân ở Nhị phòng có hai trai một gái, trưởng tử chính là Cố Nghi, thứ tử còn chưa lấy tên thì đã chết non, mặt khác dưới gối còn có một nữ nhi Cố Oánh. Đào phu nhân Tam phòng cùng tam đệ của Cố Tuân là Cố Chinh có một nữ hai trai, trưởng nữ Cố Vi, mặt khác còn có một cặp song sinh nam Cố Tuyên và Cố Ngụ vừa tròn mười tuổi. Trên ghế còn có ba vị huynh trưởng của Cố Khiên, đặc biệt chạy tới từ huyện Song Hồ của nơi tổ tiên của Cố gia.
Nàng quen thuộc những người này kiếp trước, cho nên lễ gặp mặt cũng rất thuận lợi. Lớn tuổi hơn Cố Khiên, Lăng Tuyết Quân kính trà với bọn họ, cũng như Cố Vi, Cố Oánh cùng với một đôi song sinh nam trẻ hơn Cố Khiên, thì phải chào lăng Tuyết Quân.
Lễ gặp mặt xong, mọi người ngồi cùng một chỗ câu được câu không nói chuyện, cho đến qua buổi trưa ăn cơm trưa, mọi người mới tự mình trở về phòng.
Vừa ra khỏi cửa Minh Kính Đường, Cố Khiên lại đưa tay tới, nắm tay Lăng Tuyết Quân vào trong lòng bàn tay. Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng lắc lắc, lại bị hắn nắm chặt. Nàng vội vàng nói với Cố Khiên: “Lục Lang, ngươi đừng như vậy nữa, cẩn thận người khác nhìn thấy sẽ chê cười chúng ta!”
“Có ai dám chê cười chúng ta không? Bảo họ ra nói với ta!” Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân, trên môi nở một nụ cười.
Cố Oánh cùng Cố Vi vừa lúc đi phía sau hai người, nghe thấy Cố Khiên nói, Cố Oánh bật cười ra tiếng. Lăng Tuyết Quân nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, thấy Cố Oánh đang che miệng cười, còn Cố Vi thì trầm mặt, lấy tay kéo ống tay áo Cố Oánh.
Thấy tình cảnh này, Lăng Tuyết Quân chợt cảm thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt cười cười với hai người, quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Khiên một cái.
Cố Khiên cười ka ka, sau đó quay mặt, hỏi Cố Oánh: “A Oánh, muội đang chê cười Lục ca sao?”
“Không có a?” Cố Oánh vội vàng thu lại nụ cười.
“Vậy muội cười cái gì?” Cố Khiên hỏi.
Cố Oánh chớp chớp mắt, nói, “Muội thấy Lục ca cùng Lục tẩu ân ái như thế, muội cao hứng thay Lục ca huynh đấy.”
“Rất tốt.” Cố Khiên gật gật đầu, sau đó quay mặt lại, nói với Lăng Tuyết Quân, “Có nghe thấy không? Muội ấy không cười chúng ta.”
Lăng Tuyết Quân tức giận liếc hắn một cái, không nói gì.
Trở về Thúy Vi cư, Cố Khiên đi vào thư phòng, Lăng Tuyết Quân vừa thay một bộ thường phục thoải mái. Nàng đi vào phòng ngủ chuẩn bị nghỉ trưa, ánh mắt nhìn về phía bên giường, lại thấy cái khăn nguyên kia vẫn còn xếp ở chỗ cũ. Nàng nhíu nhíu mày, hỏi Bích Trúc: “Phu nhân không gọi người đến lấy nguyên khăn à?”
Bích Trúc mặt hơi đỏ lên, nói: “Tô ma ma qua một lần, thấy Thiếu phu nhân cùng công tử còn chưa thức dậy, lại trở về.”
Thấy bộ dạng này của Bích Trúc, Lăng Tuyết Quân cũng đoán được lúc Tô ma ma tới, mình đang cùng Cố Khiên làm cái gì, trên mặt không khỏi hơi nóng lên. Dừng một lúc lâu, nàng lại hỏi: “Sau đó phu nhân cũng không gọi người đến lấy?”
Bích Trúc đáp: “Nô tỳ đi hỏi Tô ma ma, bà nói không cần.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Không cần? Điều đó có nghĩa là gì?
Ngay lúc nàng sững sờ, Phi Lan vào phòng bẩm báo đại nha hoàn Thu Vân bên cạnh Lục phu nhân đến. Lăng Tuyết Quân vừa nghe, cho rằng Thu Vân tới lấy nguyên khăn, liền bảo Phi Lan dẫn nàng vào. Thu Vân vào phòng, liền đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân hành lễ vấn an.
Lăng Tuyết Quân hỏi Thu Vân: “Thu Vân, phu nhân có việc muốn tìm ta?”
Thu Vân mỉm cười đưa một quyển sách, nói: “Hồi thiếu phu nhân, phu nhân bảo nô tỳ đem quyển sách đáp lễ ngày lại mặt đưa qua cho Thiếu phu nhân xem, mời Thiếu phu nhân xem còn cần thêm cái gì nữa hay không.”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân có chút ngoài ý muốn. Vào lễ hồi môn kiếp trước, Lục phu nhân một tay lo, nàng cũng đến ngày lại mặt thì mới biết có lễ vật gì. Tuy nhiên, mặc dù Lục phu nhân không thích nàng, nhưng trên mặt vẫn chu đáo, lễ hồi môn cũng chuẩn bị theo quy củ, tuy không rực rỡ nhưng cũng khiến người ta không chọn ra tật xấu gì. Không nghĩ tới kiếp này, Lục phu nhân thực sự đem danh sách lễ hồi môn cho nàng xem trước, có thể thấy được Lục phu nhân đối với nàng quả thật không giống trước kia.
“Thiếu phu nhân, người nên xem qua đi.” Thu Vân đưa quyển sách lên tay Lăng Tuyết Quân.
“À.” Lăng Tuyết Quân phục hồi tinh thần lại, đưa tay nhận lấy danh sách lễ vật từ trên tay Thu Vân, tùy tiện lật xem, có mấy vật phẩm quý giá hơn kiếp trước. Thế nhưng, hạng mục đầu tiên trong danh sách lễ vật này, viết là một con heo vàng dùng trăm lượng hoàng kim để đúc. Nhìn đến đây, Lăng Tuyết Quân sửng sốt một chút. Lục phu nhân còn chưa nhìn nguyên khăn, liền quyết định muốn đưa heo vàng, hơn nữa còn đặc biệt đưa tới cho mình xem, đây là ý gì? Nàng im lặng một lúc, sau đó trả lại cuốn sách cho Thu Vân và nói: “Ngươi trở lại và nói với mẫu thân, ta không dị nghị.”
“Vâng.” Thu Vân cười tủm tỉm tiếp nhận quyển sách, sau đó lại nói, “Thiếu phu nhân, nếu không có gì phân phó nữa, nô tỳ trở về trước.”
“Chờ một chút!” Lăng Tuyết Quân gọi Thu Vân lại, sau đó gọi Phi Lan, ghé vào bên tai nàng ta nói vài câu. Nghe Lăng Tuyết Quân nói xong, mặt Phi Lan hơi đỏ lên. Nàng ta lập tức đi đến bên cạnh tủ, từ trong tủ lấy một cái hộp gỗ nhỏ, sau đó đi đến bên giường, cầm lấy nguyên khăn đặt bên cạnh giường rồi bỏ vào trong hộp, rồi đi về phía Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng nói với nàng: “Thiếu phu nhân, xong rồi.”
Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, cầm hộp gỗ từ trong tay Phi Lan, đưa cho Thu Vân, nói: “Thu Vân, ngươi đem cái này về giao cho phu nhân xem qua.”
Thu Vân dừng một chút, sau đó đáp: “Nô tỳ đã biết.” Dứt lời, liền đưa tay tiếp nhận hộp gỗ.
Lăng Tuyết Quân mỉm cười với nàng ta: “Hiện tại ngươi có thể về.”
“Vâng.” Thu Vân lại hành lễ với Lăng Tuyết Quân, lúc này mới cầm hộp gỗ cùng quyển lễ vật đi ra cửa.
Thấy Thu Vân ra khỏi cửa, Lăng Tuyết Quân lúc này mới lên giường ngủ trưa. Cũng không biết có phải tối hôm qua không ngủ ngon hay không, nàng ngủ một giấc ngủ này cực kỳ ngon, nếu không phải nghĩ đến buổi tối còn đi thỉnh an Lục phu nhân thì nàng cũng không muốn đứng lên.
Vừa rửa mặt xong, mặc y phục xong, Phi Lan liền tiến vào bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Hướng ma ma mang theo hạ nhân ở Thúy Vi cư đến chào hỏi ngài.”
Hướng ma ma là quản sự ma ma của Thúy Vi cư này, trước khi Cố Khiên thành thân, chuyện lớn nhỏ trong viện này là do bà quản. Bây giờ Lăng Tuyết Quân vào cửa, đương nhiên nên do Lăng Tuyết Quân làm chủ.
Vì thế, Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, ý bảo Phi Lan gọi Hướng ma ma vào.
Rất nhanh, Hướng ma ma liền dẫn hạ nhân của Thúy Vi cư vào phòng.
Lăng Tuyết Quân giương mắt nhìn, liền phát hiện một thị nữ tên là Tử Bình, người mà kiếp trước hầu hạ trước mặt Cố Khiên không ở trong đó.