Editor: dzitconlonton
Mặc dù nhà mẹ đẻ của Lăng Tuyết Quân không ở kinh thành, tuy nhiên, Lăng Xương Kham cùng Doãn thị hiện giờ ở trong phủ Quận chúa, vì thế ngày lại mặt nàng chỉ có thể trở về phủ Quận chúa.
Khi Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên vào cửa, Doãn thị cũng đi ra kiểm kê lễ vật, thấy Cố gia đáp lễ phong phú, đặc biệt là con heo vàng kia, là con heo vàng lớn nhất mà bà từng gặp, nói vậy Lục phu nhân cũng mượn cơ hội này để biểu đạt sự hài lòng với tức phụ Lăng Tuyết Quân này. Trái tim vốn treo giữa không trung của bà, rốt cuộc cũng buông xuống một nửa.
Khi bà trở lại trong phòng, thấy hai phòng Lăng gia đều vây quanh nữ nhi con rể nói chuyện. Cố Khiên thỉnh thoảng ghé mắt nhìn Lăng Tuyết Quân, giống như rất bận tâm đến cảm nhận của nàng, hơn nữa ánh mắt kia, bộ dáng kia giống như năm đó Lăng Xương Kham nhìn mình như đúc. Nhìn thấy tình hình này, trái tim của Doãn thị hoàn toàn buông xuống.
Lăng Tuyết Quân thấy người trong nhà có vẻ đều rất hài lòng với hôn sự này, cũng yên lặng phối hợp với Cố Khiên làm ra bộ dáng phu thê ân ái. Tuy nhiên, nàng chú ý tới Lăng Ngọc Nhu có vẻ không thích hợp. Tuy rằng trên mặt nàng ta cũng nở nụ cười dịu dàng, nhưng Lăng Tuyết Quân luôn cảm thấy ánh mắt của nàng có vài phần u buồn. Nghĩ đến hôn sự của Lăng Ngọc Nhu và La Lâm vẫn chưa định, cũng không biết nàng ta thấy mình về vào ngày lại mặt mà gợi lên chuyện thương tâm. Xem ra, lát nữa phải tìm cơ hội hỏi nàng ta mới được.
Thừa dịp Lăng Ngọc Nhu ra cửa rửa sạch tay, Lăng Tuyết Quân đi theo, trên đường trở về, ngăn nàng ta lại.
“Tuyết Quân, muội tìm tỷ có việc gì không?” Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân vừa đi về phía hoa viên, vừa hỏi.
Lăng Tuyết Quân cũng không dông dài, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nhị tỷ, chuyện của tỷ và La công tử, rốt cuộc như thế nào rồi?”
Lăng Ngọc Nhu đầu tiên sửng sốt, lập tức mất tự nhiên cười cười, nói: “Tỷ cùng hắn, không có gì hết.”
Nhìn bộ dáng không nóng không lạnh của Lăng Ngọc Nhu, trong lòng Lăng Tuyết Quân càng sốt ruột, vội vàng hỏi: “Vậy hắn không nói chuyện cầu hôn?”
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Lăng Ngọc Nhu cuối cùng ảm đạm, một lúc lâu sau mới nói: “Tuyết Quân, kiếp này tỷ, sợ là vô duyên với hắn.”
Lăng Tuyết Quân cả kinh, hỏi: “Nhị tỷ, sao tỷ lại nói vậy”
“Hôm qua đại ca gặp La Lâm, cũng từng hỏi chuyện ta và hắn, hắn nói…” Nói đến đây, hốc mắt Lăng Ngọc Nhu đỏ lên, liền nói không nổi nữa.
“Hắn nói gì?” Trong lòng Lăng Tuyết Quân mơ hồ có dự cảm không lành.
Một lúc lâu sau, Lăng Ngọc Nhu mới bình phục tâm tình hỗn loạn lại, nói với Lăng Tuyết Quân: “Hắn nói, ngày muội và Cố Khiên thành thân, Ngâm Sương khóc lớn một hồi, nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, mạng đều mất một nửa.” Nói đến đây, sắc mặt của Lăng Ngọc Nhu ngây ngô, “Hiện giờ hắn ở nhà cũng không dám nhắc tới chuyện gì với ta, chỉ sợ Ngâm Sương lại bị kích thích. Thân thể của Ngâm Sương không tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn làm huynh trưởng, làm sao có thể an tâm a. Cho nên, chuyện giữa chúng ta, chỉ có thể gác lại trước.”
Nghe đến đó, Lăng Tuyết Quân nhíu chặt mày. Kiếp trước khi mình và Cố Khiên thành thân, La Ngâm Sương cũng không phản ứng lớn như vậy, chỉ là chặt đứt quan hệ với mình, vẫn là ở dưới ngọn cờ của La Lâm. Tại sao kiếp này, nàng ta lại như vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện ở Vân Hồ, để nàng ta xuống đài?
Thế nhưng, La Lâm không có khả năng luôn để nhị tỷ chờ như vậy a. Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, hỏi: “Vậy hắn muốn tỷ đợi đến khi nào?”
Lăng Ngọc Nhu cười khổ một tiếng, nói: “Có lẽ tỷ không đợi được hắn. Hôm qua bá phụ cũng biết việc này, nên rất tức giận. Nói là xem tình hình như vậy, ta gả đến La gia cũng không được cha mẹ chồng đối đãi tốt, còn không bằng chặt đứt tâm tiến vào La gia. Ông dự định chuẩn bị giới thiệu một trong số tiến sĩ mới, chọn con rể cho ta.”
“Cái gì?” Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân kinh hãi. Kiếp trước Lăng Ngọc Nhu do Lăng Xương Cẩn chọn người cho nàng ta trong số tiến sĩ mới, xuất giá qua loa, cực kỳ nghẹn khuất. Chẳng lẽ kiếp này, nàng ta lại muốn như vậy? Nàng vội vàng hỏi: “Nhị tỷ, tỷ chấp nhận rồi?”
“Lời nói của trưởng bối, ta không chấp nhận thì có thể làm gì nữa?” Lăng Ngọc Nhu cười thê lương, “Hơn nữa, tuy Lăng gia tỷ không phải là hào môn đại tộc, nhưng Lăng Ngọc Nhu tỷ cũng muốn thể diện. Người ta không muốn cưới tỷ, tỷ cũng không thể cưỡng hôn?”
Lăng Tuyết Quân im lặng một lát, nói: “Nhị tỷ, La công tử hắn không phải không muốn cưới tỷ. Nếu không, tỷ cho hắn thêm thời gian, được không?”
Lăng Ngọc Nhu thở dài một hơi, nói: “Tuyết Quân, đây không phải là chuyện hắn có nguyện ý cưới tỷ hay không, mà là La gia không muốn tỷ làm tức phụ. Cho dù hắn nguyện ý cưới tỷ thì sao? Hắn có thể đi ngược lại ý của cha mẹ hắn không?”
Những lời này của Lăng Ngọc Nhu cũng là sự thật. Cha mẹ không gật đầu cho Lăng Ngọc Nhu vào cửa, La Lâm không thể làm gì được. Nói đến đây, Lăng Tuyết Quân cũng không biết nên khuyên Lăng Ngọc Nhu như thế nào. Lúc này, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác áy náy với Lăng Ngọc Nhu, luôn cảm thấy mình đã phá hỏng chuyện hôn nhân của nhị tỷ.
Lăng Ngọc Nhu cố gắng cười cười với Lăng Tuyết Quân, nói: “Tuyết Quân, chúng ta đã ra ngoài cũng được một lát rồi, trở về đi. Đừng để Cố công tử nghĩ nhiều.” Nói tới đây, nàng ta giữ chặt tay Lăng Tuyết Quân, “Mặc dù hôn sự của nhị tỷ không thuận lợi, nhưng tỷ hy vọng nhân duyên của muội có thể hoàn hảo”
“Nhị tỷ…” Lăng Ngọc Nhu vừa nói như vậy, Lăng Tuyết Quân càng áy náy, nói không nên lời.
“Được rồi, đi thôi.” Lăng Ngọc Nhu mỉm cười dẫn Lăng Tuyết Quân, hai tỷ muội cùng nhau trở về phòng.
Bởi vì ngày hôm sau Lăng Xương Kham sẽ trở về Hoài Bắc, Lăng Tuyết Quân muốn ở cùng phụ thân thêm một lát nữa, liền cùng Cố Khiên ở lại phủ Quận chúa, ăn bữa tối xong rồi mới rời đi.
Trên đường trở về, Cố Khiên thấy sắc mặt của Lăng Tuyết Quân u ám, giống như là có tâm sự, nghĩ rằng nàng luyến tiếc Lăng Xương Kham, liền an ủi nói: “Tuyết Quân, ta biết nàng luyến tiếc nhạc phụ. Nàng cũng đừng nóng vội, qua một thời gian nữa, ta nghĩ cách để ông mưu sự ở kinh thành, để ông vào kinh, nàng liền có thể thường xuyên gặp mặt phụ mẫu.”
Lăng Tuyết Quân lắc đầu, nói: “Phụ thân là người trọng tình trọng nghĩa. Đàm đại nhân có ân với ông, ông nhất định không chịu rời khỏi Hoài Bắc vào kinh.”
“Nếu nàng đã sớm hiểu được chuyện này, vì sao còn rầu rĩ không vui như vậy?” Cố Khiên hỏi.
Lăng Tuyết Quân thở dài một hơi, nói: “Trong lòng ta không thoải mái cũng không phải chỉ vì phụ thân.”
“Vậy còn có chuyện gì nữa?” Cố Khiên truy hỏi.
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, sau đó nói: “Hôn sự của nhị tỷ.”
“Hôn sự của nhị tỷ nàng làm sao vậy?”
“Nhị tỷ có thể không gả cho La công tử.” Lăng Tuyết Quân vẻ mặt áy náy nói.
“Vì sao thế?” Cố Khiên kinh ngạc, “Không phải La Lâm rất thích nhị tỷ của nàng sao?”
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Còn không phải vì ngươi sao!”
Cố Khiên sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Là vì La Ngâm Sương?”
Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nói: “Nghe nói ngày chúng ta thành thân, nàng ta ở nhà khóc to nháo lớn, không ăn không uống. Ngươi cũng biết, thân thể của nàng ta vốn không tốt lắm, náo loạn như vậy, mạng đã đi một nửa. Hiện giờ, người của La gia đều tránh Lăng gia như tránh rắn rết, sao còn có thể chịu để La công tử cưới nhị tỷ ta?”
“Vậy ý tứ của La Lâm thì sao?” Cố Khiên hỏi.
“Hắn…” Lăng Tuyết Quân giật mình, do dự nói, “Chắc là hắn vẫn nguyện ý đi.”
“Chỉ cần hắn nguyện ý thì dễ rồi. La Ngâm Sương kia chung quy là phải lập gia đình, không có khả năng vẫn ở lại La gia.” Cố Khiên nói với Lăng Tuyết Quân, “Nàng đi nói với nhị tỷ nàng, để nàng ta đừng nghị thân với người khác, ta đảm bảo nàng ta có thể thuận lợi gả vào La gia.”
“Ngươi có cách giúp bọn họ?” Lăng Tuyết Quân ánh mắt sáng lên.
“Ừm.” Cố Khiên gật đầu.
“Có cách gì?” Lăng Tuyết Quân tò mò hỏi.
Cố Khiên cười hắc hắc, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nàng chỉ cần chờ đưa nhị tỷ nàng xuất giá đi. Chuyện này phải chờ một cơ hội, không thể gấp gáp được, để nhị tỷ nàng kiên nhẫn chờ một chút là được.”
Nghe hắn nói vậy, Lăng Tuyết Quân bất mãn bĩu môi: “Bây giờ ngươi không nói cho ta biết thì thôi, dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ biết.”
“Vậy nàng để sau này biết đi.” Cố Khiên lại cười cười, hỏi Lăng Tuyết Quân: “Đúng rồi, ta phí tâm giúp nhị tỷ của nàng như vậy, nàng không tỏ vẻ gì sao?”
Tỏ vẻ? Lăng Tuyết Quân sửng sốt một chút, sau đó dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn, nói: “Cám ơn.”
Cố Khiên nhẹ nhàng bĩu môi, nói: “Nói miệng thôi, sợ là còn chưa đủ?”
Nói vậy, không đủ sao? Lăng Tuyết Quân đánh giá toàn thân mình từ trên xuống dưới, sau đó vén ống tay áo lên, lộ ra chiếc vòng ngọc phỉ thúy mà Lục phu nhân tặng mình, nói đùa với Cố Khiên: “Cố Lục công tử, toàn thân ta chỉ có thứ này là đáng giá nhất, chính là chiếc vòng ngọc này. Không biết, cảm ơn ngươi đủ chưa?” Dứt lời, nàng làm bộ muốn lấy vòng tay trên tay.
Cố Khiên vừa thấy, một tay đè tay nàng lại, tức giận nói: “Vòng ngọc này là nương ta tặng cho tức phụ của bà, không cho nàng lấy nó làm ân huệ. Ta nói cho nàng biết, cho dù nàng nghèo đến mức làm xiêm y, cũng không cho phép đánh chủ ý với vòng ngọc này.”
Lăng Tuyết Quân phẫn nộ buông tay ra, nói: “Ta đi theo Cố Lục công tử, chỉ có vinh hoa phú quý, làm sao có thể có một ngày nghèo đến mức làm xiêm y chứ.”
“Đúng là như vậy.” Cố Khiên vẻ mặt đồng ý gật đầu.
Lăng Tuyết Quân: “…”
Cố Khiên giữ chặt tay nàng, lại nói: “Hơn nữa, theo ta thấy, vòng ngọc này cũng không phải thứ quý giá nhất trên người nàng.”
Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Trên người ta còn có thứ còn quý giá hơn vòng ngọc này sao? Nàng suy nghĩ một chút, chỉ nghĩ đến trâm vàng trên đầu mình. Trâm này là sính lễ của Cố gia, nàng thật sự không biết nó có đáng giá hay không. Vì thế, nàng hỏi Cố Khiên: “Chẳng lẽ trâm trên đầu ta còn đáng giá hơn cái vòng ngọc này à?”
Nghe vậy, Cố Khiên cười ra tiếng, nói: “Sao nàng lại biết có đáng giá hay không!”
“Không biết thứ gì đáng giá hơn, làm sao ta biết được thứ gì quý giá hơn?” Lăng Tuyết Quân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Thế nhưng, có một số bảo vật vô giá, không thể dùng tiền bạc mà có thể đo lường được.” Cố Khiên bình tĩnh nhìn Lăng Tuyết Quân.
“Trên người ta còn có bảo vật vô giá sao?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt: “Đó là cái gì vậy?”
Nhìn thấy bộ dáng của Lăng Tuyết Quân như vậy, Cố Khiên cười ha ha, sau đó ôm Lăng Tuyết Quân vào lòng mình, nói: “Bảo vật vô giá, chính là nàng đấy.”. Truyện Cung Đấu
Lăng Tuyết Quân không ngờ Cố Khiên lại nói như vậy, trong phút chốc người liền ngây người, cả người cũng trở nên cứng ngắc. Kiếp trước mình không nghĩ tới, Cố Khiên còn có thể nói mấy chuyện tình cảm như vậy? Chỉ là lời hắn nói, rốt cuộc là thật hay là giả?
Trong lúc nàng ngây người, Cố Khiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nói: “Tuyết Quân, ở trong lòng ta, nàng chính là bảo vật vô giá.”
Sau nụ hôn này, Lăng Tuyết Quân giống như bị người ta rót một bầu rượu, cả người đều trở nên choáng váng.
“Tối nay, hãy cho ta nếm thử bảo vật vô giá này nha, được không?” Hắn thì thầm bên tai nàng.
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân thoáng tỉnh táo lại. Thì ra, lúc trước hắn rót cho mình nhiều canh như vậy, chỉ là để chờ mình ở chỗ này. Nàng đẩy hắn ra, thoát khỏi vòng tay của hắn, nói: “Mấy ngày nay không phải mỗi ngày ngươi đều làm à?”
Hắn gật đầu: “Đúng, hôm nay thêm một lần nữa.”
Nàng dở khóc dở cười: “Ngày nào ngươi cũng không chỉ muốn một lần.”
“Vậy hôm nay ta lại thêm một lần nữa.”
“……”
Lăng Tuyết Quân cuối cùng cũng hiểu được, Cố Khiên nói mình là sói, thật sự là cực kỳ chính xác. Hắn không chỉ là sói, mà còn là một con sói tham lam vô độ. Lăng Tuyết Quân thấy một ngày nào đó, sẽ bị hắn ăn đến xương cốt tan rã không còn sót lại cái gì.
Mùng chín, mười hai, mười lăm tháng ba là kỳ thi, Lăng Huyễn cùng Lăng Khâm trải qua ba kỳ thi. Ngày mười lăm tháng tư, hạnh bảng công bố, huynh đệ hai người đều có trong danh sách, tên của Lăng Huyễn đứng đầu bảng, Lăng Khâm đứng thứ mười hai.
Lăng Tuyết Quân biết huynh trưởng trúng Hội Nguyên, đương nhiên vô cùng vui mừng. Trong nhà chỉ đơn giản chúc mừng hai người, Lăng Xương Cẩn liền để cho hai người dụng tâm đọc sách, chuẩn bị đầu tháng sau cử hành thi đình ở hoàng cung.
Sau khi thi đình, hai huynh đệ cảm giác khi thi cũng không tệ lắm. Giữa tháng năm, hoàng bảng công bố, Lăng Huyễn trúng một giáp, Lăng Khâm trúng nhị giáp. Tuy nhiên, lần này Lăng Huyễn không phải là đệ nhất, mà là được Hoàng đế khâm điểm làm hạng hai Bảng Nhãn, Trạng Nguyên là Ôn Chương đến từ Hàn Môn đệ tử ở huyện Sơn Âm, Thám Hoa là Vương Lẫm xuất phát từ Lang gia Vương thị.
Tuy rằng không trúng Trạng Nguyên, nhưng Lăng Huyễn có thể tiến vào một giáp, đã là vinh quang rất lớn rồi. Hơn nữa Lăng thị hai đời, có bá chất (bác cháu) hai người đều vào một giáp, coi như là làm vẻ vang cửa Lăng gia.
Người đời nói lại, Thám Hoa là người có diện mạo tốt nhất trong số ba người nhất giáp, rất có thể sẽ được Hoàng đế chọn làm con rể. Năm đó Lăng Xương Cẩn cũng là Thám Hoa, liền được chọn làm con rể của Quận chúa có địa vị cao hơn công chúa, có thể thấy được, lời đồn này cũng không phải không có lý.
Tuy nhiên, lúc ba người đứng đầu cưỡi ngựa du ngoạn ở trước đình thi, Lăng Tuyết Quân nhìn thấy vị thám hoa tên là Vương Lẫm kia, tuy nói hắn có tướng mạo có khí thể, nhưng vẫn kém hơn Lăng Huyễn một chút. Lăng Tuyết Quân cảm thấy, phần lớn Hoàng đế cho rằng Lang gia Vương thị có quá nhiều lai lịch, muốn cho nữ nhi nhà mình gả cho vọng tộc làm vợ, nên mới chọn Vương Lẫm này chứ? Dù sao Tam ca không nghĩ tới muốn làm phò mã, làm Bảng Nhãn càng tốt, còn xếp Bảng Nhãn ở phía trước trên hoàng bảng.
Không nghĩ tới sau Quỳnh Lâm Yến, trên phố lại có tin đồn mới, nói là Hoàng đế vốn định ha chỉ Nam Dương công chúa Lý Nhược Lan cho Vương Lẫm, nhưng Nam Dương công chúa không nhìn trúng Vương Lẫm ở Quỳnh Lâm Yến, ngược lại nhìn trúng Lăng Huyễn, kiên quyết không chịu gả cho người khác.
Nam Dương công chúa là muội muội ruột cùng một mẹ của Lý Dương, người cùng Lý Hoảng cạnh tranh trên con đường đoạt ngôi vị. Lý Hoảng vì muốn Quận chúa ủng hộ mình, tất nhiên sẽ không để người của Lăng gia có quan hệ với Hoài vương bên kia, cho nên, hắn nhất định sẽ phản đối cửa hôn sự này.
Mà Lý Dương bên kia, nói như thế nào đây? Nếu hắn đã nhận xác định Quận chúa và Lăng gia là một bên của Lý Hoảng, nhất định cũng sẽ không để cho muội muội ruột nhà mình gả cho Lăng Huyễn; đương nhiên, cũng không loại trừ hắn còn muốn tranh thủ một chút với Quận chúa, vậy liền để hôn sự này vui vẻ thành công.
Lăng Tuyết Quân đột nhiên cảm thấy, sự việc hình như trở nên có chút phức tạp. Nàng cảm thấy, mình vẫn lười xen vào, chỉ cần chờ xem những thay đổi là tốt rồi. Thế nhưng, chẳng mấy chốc nàng phát hiện mình nghĩ lầm rồi. Có một số việc, căn bản nàng không thể đứng ngoài cuộc.