Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 79: Xuất chinh



Editor: dzitconlonton
Lăng Tuyết Quân nghe nói Cố Khiên muốn đi Sơn Đông bình phản, mặc dù trong lòng có chút luyến tiếc hắn, nhưng cũng không lo lắng cho hắn. Kiếp trước Cố Khiên đã đi một lần, kết quả là đại thắng trở về. Kiếp này, nói vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tuy nhiên, nàng nghe nói La Lâm muốn cùng Cố Khiên đi Sơn Đông, ngược lại rất là ngoài ý muốn.
Kiếp trước bởi vì Lăng Tuyết Quân, quan hệ giữa La Lâm và Cố Khiên không tốt lắm, tất nhiên không theo Cố Khiên đi Sơn Đông. Kiếp này hắn lại muốn đi cùng quân đội, Lăng Tuyết Quân không rõ Cố Khiên nghĩ như thế nào.
Buổi tối, hai người tắm rửa, xong nằm trên giường nói chuyện. Lăng Tuyết Quân hỏi Cố Khiên: “Lục Lang, vì sao chàng phải để La công tử đi cùng chàng? Hắn hình như không giỏi hành quân đánh giặc a.”
Cố Khiên quay mặt lại, cười cười với Lăng Tuyết Quân, nói: “Hành quân đánh giặc, có phu quân nàng là đủ rồi. Ta không mong đợi hắn đưa ra kế hoạch cho ta hoặc giúp đỡ bất cứ điều gì.”
“Đã như vậy, vậy chàng bảo hắn đi Sơn Đông làm gì?” Lăng Tuyết Quân lại hỏi.
Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, nói: “Còn không phải là bởi vì hôn sự của hắn và nhị tỷ nàng. Không phải ta đã hứa với nàng là sẽ thực hiện nó sao? Lúc này chính là cơ hội tốt a.”
“Hắn có thể cưới được nhị tỷ ta khi hắn đi Sơn Đông?” Lăng Tuyết Quân khó hiểu hỏi.
“Đồ ngốc.” Cố Khiên vươn tay ôm nàng, âu yếm nói, “Lần này nàng để ta đi ra ngoài lập công, trở về bệ hạ khẳng định phải ban thưởng cho hắn nha.”
Lăng Tuyết Quân trong lòng khẽ động, nói: “Chàng nói, đến lúc đó sẽ để La công tử cầu hoàng đế tứ hôn cho hắn cùng Nhị tỷ, làm phần thưởng?”
“Đoán đúng rồi.” Hắn mỉm cười nhìn nàng, “Nàng nghĩ cách này thế nào?”
“Nhưng mà, đến lúc đó nếu La thị lang và La phu nhân vẫn không đồng ý, vậy nên làm gì bây giờ?” Lăng Tuyết Quân lộ vẻ lo lắng.
“Bọn họ sẽ đồng ý.” Cố Khiên ôm bả vai Lăng Tuyết Quân, tinh tế phân tích, “Thứ nhất, đây là hoàng đế tứ hôn, bọn họ không dám vi phạm mệnh lệnh hoàng đế. Thứ hai…” Nói đến đây, Cố Khiên dừng lại, bán cái gút[1].
[1] Cái gút: cái nút; thắt gút (chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc)
Lăng Tuyết Quân thấy thế, vội vàng dùng bả vai đụng vào Cố Khiên, vẻ mặt vội vàng hỏi: “Thứ hai là gì vậy?”
Cố Khiên cười cười, nói: “Nàng có điều không biết, nửa năm nay, La phu nhân cũng thử qua mấy lần muốn nghị thân cho La Lâm, nhưng hắn không chịu đồng ý. Nghe nói La phu nhân vốn định mặc kệ La Lâm, trực tiếp định cho hắn một cửa hôn sự. Không nghĩ tới, sau khi La Lâm biết việc này, không chỉ làm ầm ĩ với La phu nhân, hơn nữa còn nói với La phu nhân, nếu lại ép hắn đính hôn, hắn liền một mình đi ra ngoài, Viên phu nhân sợ tới mức không dám tự tiện làm chủ đính hôn cho hắn nữa. Nàng nói xem, lúc này La Lâm chủ động cầu bệ hạ tứ hôn, La thị lang và La phu nhân sẽ phản đối sao?”
Lăng Tuyết Quân nghe xong, vẻ mặt hiểu rõ. La Lâm đã làm chuyện đó để đi xa khỏi bế tắc, như hắn đã làm ở kiếp trước như vậy. La Viễn Sơn cùng Viên phu nhân chỉ có một nhi tử như La Lâm, đương nhiên mong hắn sớm ngày thành hôn sinh con. Lúc trước là La Lâm dù chết cũng không muốn đính hôn với những người khác, nói vậy La Viễn Sơn và Viên phu nhân cũng hiểu không phải Lăng Ngọc Nhu thì hắn không cưới. Nhi tử của mình, làm cha mẹ đương nhiên rõ ràng tính tình của hắn, nếu hoàng đế thật sự tứ hôn, nói vậy La Viễn Sơn và Viên phu nhân cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền toại nguyện ý của hắn chứ? Cứ như vậy, hai phu thê đối với La Ngâm Sương cũng có thể nói là hoàng mệnh khó trái, không thể không theo, cũng coi như cho nàng một cái công đạo.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân gật đầu cười nói: “Lục Lang, ta cảm thấy, cách này của chàng chắc có hiệu quả.”
Cố Khiên cười nói: “Đương nhiên là có thể làm được! Bằng không, làm sao ta lúc trước dám ở trước mặt nàng khoa hạ hải khẩu[2]?”
[2] Khoa hạ hải khẩu: Ẩn dụ không biết tự xem xét khả năng của mình để đưa ra những lời hứa mà bản thân không thể thực hiện được. (Nguồn: ciyu.kaishicha.com)
“Đúng rồi, biết chàng có cách rồi!” Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng hôn lên gò má hắn một cái.
“Tuyết Quân, ta xuất chinh mà sao nàng chỉ quan tâm chuyện của La Lâm, sao không thấy lo lắng cho ta a?” Cố Khiên cố ý làm ra vẻ mặt ghen tuông.
Lăng Tuyết Quân biết Cố Khiên biết chuyện lúc trước mình có ý gả cho La Lâm, vì thế, nàng nhìn Cố Khiên chột dạ cười cười, nói: “Lục Lang nhà ta dụng binh như thần, đánh đâu thắng đó, không ai là đối thủ của chàng, nào cần ta lo lắng a.”
Nghe vậy, Cố Khiên khẽ hừ, không nói gì.
“Chuyện đó…” Lăng Tuyết Quân lại nói, “Kỳ thật, ta thật sự chưa từng thích La công tử, chỉ là lúc trước cảm thấy dù sao mình vào kinh rồi thì cũng phải lập gia đình, hắn đối xử tốt với ta, cảm giác tương đối thích hợp mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới, hắn đối tốt với ta là vì nhị tỷ ta.”
Cố Khiên vừa nghe, trong lòng càng mất hứng: “Nếu như không có nhị tỷ của nàng, nàng thật sự muốn gả cho hắn à? Ta cũng đối xử tốt với nàng, sao nàng không muốn thành hôn với ta?”
Lăng Tuyết Quân ngẩn người, nói: “Nếu chàng thích ta, vậy chàng sẽ trơ mắt nhìn ta gả cho hắn sao?”
Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân, trừng mắt, nói: “Nàng muốn gả cho người khác? Không đời nào!”
Lăng Tuyết Quân cười “Ồ” một tiếng, ôm cổ Cố Khiên, vẻ mặt thân mật nói: “Vậy không phải là được rồi sao? Dù sao có chàng ở đây, ta muốn gả cho người khác thì cũng không gả được đâu.”
“Vậy thì ngược lại!” Cố Khiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đưa tay ôm lấy nàng.
Tựa vào trong ngực hắn, nàng khẽ cười ra tiếng. Hai người ôm nhau một hồi, nàng lại nói: “Đúng rồi, sao chàng lại đi gấp như vậy? Hôm nay Tề vương mới ra lệnh cho chàng xuất chinh, mà sao ngày mai lại phải đi?”
“Binh quý thần tốc mà!” Cố Khiên cười nói.
“Nhưng La Lâm lúc này còn ở Vân Diên Sơn, sáng mai hắn có thể trở về không?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
“Ta mang theo đại quân đi trước, hắn dùng ngựa đuổi theo chúng ta.” Cố Khiên nói.
Mặc dù Lăng Tuyết Quân biết, lần xuất chinh này của Cố Khiên, chỉ cần hai tháng là sẽ bình định thế cục, ban sư hồi triều. Nhưng trọng sinh mấy ngày nay, dù sao kiếp này cũng có rất nhiều chuyện không giống kiếp trước, nàng cũng không dám khẳng định lần này hắn đi ra ngoài, có thể thuận lợi như kiếp trước hay không. Vừa nghĩ đến ngày mai hắn phải rời đi, đao kiếm trên chiến trường không có mắt, trong lòng nàng lúc này liền có chút khó chịu.
Nàng gắt gao ôm Cố Khiên, đem mặt vùi vào trong ngực hắn, hít mũi nói: “Lục Lang, ra ngoài, chàng phải cẩn thận mọi chuyện đó.”
Cố Khiên cười, vỗ vỗ lưng nàng, an ủi nói: “Yên tâm, ta sẽ làm.”
“Lục Lang, ta luyến tiếc chàng.” Nàng ngẩng mặt lên, vành mắt đỏ lên.
Nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của nàng như vậy, trong lòng Cố Khiên vừa ngọt vừa chát. Ngọt là vì cuối cùng đã cho hắn vào trái tim nàng; còn chát là, sẽ không nhìn thấy nàng trong hơn hai tháng nữa.
Nghĩ tới đây, hắn không kìm lòng được cúi đầu, nhẹ nhàng giữ chặt đôi môi phấn nộn của nàng. Nàng đáp lại hắn một cách nhiệt tình. Ngọn lửa trong lòng hai người chậm rãi thiêu đốt. Rốt cuộc, hắn xoay người một cái, đè nàng dưới thân.
Nàng nâng mắt lên, ánh mắt như nước quấn chặt lấy hắn, đôi môi kiều diễm lấp lánh. Hắn mỉm cười và đưa khuôn mặt của mình xuống. Nàng vội vàng lấy tay chống lên ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Sáng mai chàng phải đi, đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Lần này đi, phải hơn hai tháng thì mới có thể trở về?” Tay Cố Khiên đã luồn vào xiêm y của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực nàng, “Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm như vậy sao?”
“Lục Lang…” Tay nàng vòng qua cổ hắn.
Hắn cúi đầu, hôn sâu.
Nàng ngẩng đầu lên, đáp lại.
Hai người lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tuyết Quân nửa tỉnh nửa mê, theo bản năng đưa tay sờ soạng bên cạnh, lại nhào vào khoảng không. Nàng kinh ngạc, nam nhân đã tỉnh rồi. Nàng ngồi dậy, nhìn xung quanh một phen, mới phát hiện, trong phòng sớm đã không còn bóng dáng của Cố Khiên.
Lăng Tuyết Quân vội vàng mặc xiêm y vào, lớn tiếng kêu lên: “Bích Trúc! Bích Trúc!”
Chỉ chốc lát sau, Bích Trúc liền xuất hiện ở cửa: “Thiếu phu nhân, người gọi nô tỳ có việc sao?”. Truyện Đông Phương
“Công tử đâu?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
“Công tử ra ngoài lúc giờ Mão.” Bích Trúc đáp.
“Sao ngươi cũng không gọi ta?” Lăng Tuyết Quân quở trách nói.
“Công tử cố ý phân phó nô tỳ đừng đánh thức thiếu phu nhân.” Bích Trúc vội vàng trả lời.
“Cái gì?” Lăng Tuyết Quân đầu tiên sửng sốt, lập tức bất mãn nói: “Thật sự là, sao chàng không cho ta đưa tiễn chàng chứ!”
Bích Trúc cười nói: “Không phải công tử đau lòng thiếu phu nhân.”
Tuy nói là hợp lý, nhưng Lăng Tuyết Quân vừa nghĩ đến mình còn chưa nói lời tạm biệt với hắn, hắn đã đi rồi, trong lòng trống rỗng. Phải biết rằng, kiếp trước nàng vẫn đưa hắn đến ngoài cửa Đông Bình… Nghĩ tới đây, trong đầu nàng đột nhiên một tia chớp chợt lóe lên. Nàng vội vàng quay mặt lại, hỏi Bích Trúc: “Bích Trúc, bây giờ là từ giờ nào.”
“Đã qua giờ Thìn sơ khắc rồi ạ.” Bích Trúc nói.
Lăng Tuyết Quân biết, đúng giờ Thìn chính khắc thì Cố Khiên mới có thể ra khỏi thành. Hiện tại mình chạy tới Đông Bình Môn, chắc là còn kịp để gặp hắn một lần! Vì thế, nàng vội vàng kêu Bích Trúc hầu hạ mình rửa mặt thay y phục, vội vàng ra cửa, đi thẳng đến Đông Bình Môn.
Dân chúng kinh thành đều biết Cố Khiên nhận lệnh đi Sơn Đông bình phản, cũng biết sau khi hắn lĩnh mệnh từ trong cung đi ra, là sẽ ra khỏi thành từ Đông Bình Môn này, bởi vậy, từ hoàng cung đến Đông Bình Môn phía trên Thiên phố, dân chúng vây quanh không ít, chỉ chờ Cố Khiên từ Thiên phố đi qua, nhìn thấy phong thái của thiếu niên tướng quân này.
Lúc Lăng Tuyết Quân chạy tới Đông Bình Môn, dân chúng đã vây quanh hai bên đường, nàng căn bản không vào trong đám người được. Nàng thử chen chúc vài lần, cũng không chen vào, đành phải bỏ cuộc.
Nàng nhìn bốn phía, chỉ thấy phía sau có một bậc thang, mặc dù đã có một ít người đứng, nhưng chưa tính là quá chật. Vì thế, nàng vội vàng chạy tới, tìm một vị trí dễ thấy, hy vọng lúc Cố Khiên đi ngang qua, có thể nhìn thấy mình.
Nàng vừa mới đứng vững không lâu, liền nhìn thấy đám người hai bên đường Thiên phố xôn xao, còn có người lớn tiếng hét lên: “Tới rồi! Đang đến! Cố thiếu tướng quân tới rồi!”
Nghe nói như vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân kích động. Thế nhưng, mình đứng ở phía sau, không biết Cố Khiên có thể nhìn thấy mình hay không. Suy nghĩ một chút, trong lòng nàng lại thoải mái hơn một chút. Cho dù hắn không nhìn thấy mình cũng không sao, chỉ cần mình có thể nhìn thấy hắn là được rồi.
Dưới sự chờ mong của mọi người, Cố Khiên cuối cùng dẫn binh xuất hiện trên đường. Dân chúng hai bên nhìn thấy bọn họ, tiếng hoan hô như sấm chớp, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía. Đám người Cố Khiên mỉm cười gật đầu tỏ ý với dân chúng.
Thấy Cố Khiên đã đi tới Thiên phố trước mặt mình, Lăng Tuyết Quân đứng trên thềm đá, ra sức vung cánh tay, lớn tiếng kêu lên: “Lục Lang! Lục Lang!”
Thế nhưng bốn phía thật sự quá ồn ào, chính nàng cũng không nghe được giọng nói của mình, huống chi là Cố Khiên cách xa như vậy? Mắt thấy Cố Khiên sắp đi qua Thiên phố phía trước mình. Lăng Tuyết Quân gần như đã hết hy vọng. Đột nhiên, Cố Khiên như cảm giác được gì đó, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lăng Tuyết Quân. Khoảnh khắc đó, hắn rõ ràng ngây người một chút, sau đó lộ ra một nụ cười dịu dàng với nàng, khiến nàng vô số lần nhớ lại nụ cười ôn nhu trong mộng ở kiếp trước lẫn kiếp này.
Lăng Tuyết Quân không nghĩ tới Cố Khiên lại nhìn thấy mình, vừa mừng vừa sợ, trên mặt nở ra một nụ cười tươi sáng, không ngừng vung tay về phía hắn.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, nhưng vó ngựa dưới thân hắn vẫn chưa dừng lại, một lát sau, hắn bị người vây quanh ra khỏi Đông Bình Môn, biến mất trong mắt Lăng Tuyết Quân. Tuy rằng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, nàng vẫn không ngừng kêu “Lục Lang! Lục Lang!”, tay vẫn không ngừng vung lên. Cho đến khi đám người hai bên đường Thiên phố chậm rãi tản đi, chợ đầu mối vốn ồn ào chậm rãi trở nên bình tĩnh, vẻ mặt cô đơn của nàng buông cánh tay đã vẫy đến mệt mỏi.
Bích Trúc vội vàng đưa lên chiếc khăn thêu, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, mau lau nước mắt đi. Người đừng lo lắng, công tử cát nhân tự có thiên tướng.”
Nghe Bích Trúc nói, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Lấy tay sờ lên hai gò má mình, lúc này mới phát hiện, trong lúc bất tri bất giác, mặt mình đã đầy nước mắt từ lâu. Nàng nhận lấy khăn thêu, lau nước mắt, nói: “Ta biết hắn sẽ trở lại an toàn trong khoảng thời gian dài, nhưng ta, ta không thể chịu đựng được.” Dứt lời nước mắt của nàng lại một lần nữa trào ra.
“Nô tỳ biết, thiếu phu nhân và công tử phu thê tình thâm nha. Nhưng nếu Thiếu phu nhân quá lo lắng, nếu làm hỏng thân thể mình, công tử cũng sẽ lo lắng cho người…” Bích Trúc vừa khuyên nhủ, vừa đỡ Lăng Tuyết Quân lên xe ngựa dừng ở phía sau đường.
Chủ tớ hai người cứ như vậy mà cùng nhau trở về phủ tướng quân.
Cố Khiên rời đi, Lăng Tuyết Quân luôn cảm thấy cuộc sống của mình thiếu mất cái gì đó, cuộc sống cực kì thong thả, dường như là từng ngày từng ngày lại trôi qua. Rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày nàng cùng Lục phu nhân chép kinh tụng Phật, cầu Bồ Tát phù hộ mọi chuyện của Cố Khiên đều thuận lợi, đôi khi nàng trở về phủ Quận chúa thăm Quận chúa và bá phụ, ca ca, thỉnh thoảng cũng sẽ bồi Lục phu nhân đi thăm Cố Trăn, cuối cùng cũng trôi qua một chút thời gian.
Rốt cuộc, có một ngày, Cố Tuân mang về một tin tốt: Cố Khiên đại thắng, sẽ nhanh chóng trở về triều. Lúc này, mặc dù là mùa thu, nhưng khi nghe tin tức này, Lăng Tuyết Quân lại có một loại cảm giác vượt qua mùa đông giá rét, cuối cùng nhìn thấy cành liễu nảy mầm, cảm giác như hoa đón xuân phun tươi đẹp, cuộc sống cuối cùng cũng có chút hy vọng.