Editor: dzitconlonton
Bắc triều phồn hoa, thương gia lui tới nối liền không dứt, có khi những thương khách nửa đêm cũng phải ra vào cửa thành. Để thuận tiện cho những thương khách này, kinh thành Bắc Triều luôn không đóng cửa thành.
Tuy nhiên, nếu Lý Dương muốn khởi binh, cửa thành này tất nhiên không có khả năng tùy ý để mọi người ra vào như thường ngày, việc kiểm tra ra vào cửa thành nghiêm hơn ngày thường rất nhiều. Khi xe ngựa đến gần, Lăng Huyễn liền phát hiện có chút không đúng, vội vàng kêu ngự phu ngừng lại.
Lăng Tuyết Quân thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại, vội vàng hỏi: “Tam ca, có việc gì vậy?”
Lăng Huyển đáp: “Bây giờ ra khỏi cửa thành hình như bị điều tra cực kì nghiêm ngặt!”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân cả kinh, kêu lên: “Vậy làm thế nào cho đúng?”
Lăng Huyễn nhíu nhíu mày, nói: “Vậy chúng ta cũng phải thử một lần, không có khả năng ở lại chờ chết trong thành!” Nói xong lập tức lái ngựa đi trước.
Đúng lúc này, Lăng Huyễn đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi mình: “Tam ca!”
Hắn quay đầu, thấy Lăng Khâm cưỡi ngựa từ trong ngõ đi ra. Hắn giật mình và hỏi: “A Khâm, sao đệ lại đến đây?”
Lăng Khâm đi tới gần, lúc này mới nhẹ giọng nói với Lăng Huyễn: “Mẫu thân lo lắng cho các huynh, để đệ đến cửa thành tiếp ứng các huynh. Nhân tiện, sao huynh lại đi lâu thế? Đệ đã chờ ở đây gần nửa canh giờ.”
“Chúng ta còn đi đón Tề vương phi.” Lăng Huyễn nhỏ giọng nói.
Lăng Khâm vừa nghe, chấn động: “Lúc này, các huynh còn dám dẫn theo bọn họ cùng đi?”
“Không còn cách nào.” Lăng Huyễn bất đắc dĩ cười cười, nói, “Không dẫn Tề vương phi đi, Lục phu nhân không chịu đi. Lục phu nhân không đi, Tuyết Quân lại không chịu đi.”
Lăng Khâm thấy thế, thở dài một hơi, nói. “Nếu đã cứu bọn họ, vậy cũng không có cách, trên đường cẩn thận một chút là được.”
“Huynh biết.” Lăng Huyễn gật gật đầu, “Nhưng mà, hiện tại cửa thành bị điều tra nghiêm ngặt như vậy, chúng ta sợ là ngay cả cửa thành cũng không ra được, còn bị bắt lại.”
Lúc hai huynh đệ nói chuyện, Lăng Tuyết Quân ở trong xe ngựa nghe thấy giọng của Lăng Khâm, vội vàng thò đầu ra từ bên cửa sổ xe, kêu lên: “Tứ ca.”
Bởi vì đi vội vàng, Lăng Tuyết Quân chỉ mặc một bộ thường phục đơn giản, tóc cũng chỉ búi đơn giản, cũng không búi tóc lên, thoạt nhìn giống một tiểu cô nương. Lăng Khâm nhìn thấy nàng, không khỏi sửng sốt một chút.
Thấy Lăng Khâm sững sờ nhìn mình, Lăng Tuyết Quân nhướng mày, hỏi: “Tứ ca, làm sao vậy?”
Lăng Khâm không để ý tới Lăng Tuyết Quân, quay đầu lại, hỏi Lăng Huyễn: “Nam Dương công chúa còn ở trong xe ngựa, phải không?”
Lăng Đạc gật gật đầu, nói: “Nàng giúp chúng ta cứu Tề vương phi và Thế tử, huynh sợ nàng về sẽ không dễ giải thích với Hoài Vương, để nàng cùng huynh rời đi.”
Lăng Khâm chớp chớp mắt nhìn Lăng Huyễn, nói: “Đệ có cách để các huynh bình an ra khỏi thành.”
“Cách gì?” Lăng Huyễn hỏi.
Lăng Tuyết Quân vội vàng hỏi: “Tứ ca, huynh có cách gì?”
Lăng Khâm gật gật đầu, nói: “Tam ca, các huynh cứ ở lại một lát rồi đi về phía cửa thành. Nếu bị người ngăn cản, liền nói huynh cùng Nam Dương công chúa đi Linh Giác tự bái thần.”
“Nếu như bọn họ muốn kiểm tra xe ngựa, không phải sẽ phát hiện Tề vương phi và thế tử bọn họ sao?” Lăng Huyễn lắc đầu.
“Có phò mã gia tương lai như huynh ở đây, lại có thị nữ cầm lệnh bài của Nam Dương công chúa đi ra ngoài nói trong xe người ngồi là Nam Dương công chúa, ai còn dám lục soát xe chứ? “Lăng Khâm cười nói.
“Nhưng chúng ta không mang thị nữ ra ngoài a.” Lăng Huyễn nói.
Lăng Khâm lấy tay chỉ vào Lăng Tuyết Quân, hé miệng cười, nói: “Nơi đó không phải có một thị nữ sao?”
Lăng Huyễn theo ngón tay Lăng Khâm nhìn qua, chỉ thấy Lăng Tuyết Quân ăn mặc thuần khiết, trên mặt không có son phấn, tóc tùy ý buộc lại, hoàn toàn không có bộ dạng của thiếu phu nhân phủ tướng quân, như một thị nữ lanh lẹ có dung mạo thanh tú. Lăng Huyễn không khỏi nở nụ cười, nói: “Thật đúng là có một thị nữ ở đây.”
Lăng Tuyết Quân nghe thấy hai ca ca trêu chọc mình, ngẩn người, lập tức phồng má lên, giả vờ tức giận nói: “Hai người cười muội, muội không chịu!”
“Không chịu theo, cũng không thể do muội.” Lăng Khâm cười nói, “Lát nữa nhớ nghĩ đến Bích Trúc và Phi Lan các nàng ngày thường làm như thế nào, giả vờ cho giống một chút nha.”
Lăng Tuyết Quân lấy ánh mắt ngẩn người của Lăng Khâm, nói: “Biết rồi.”
“Vậy thì tốt.” Lăng Huyễn gật gật đầu, nói, “Đừng trì hoãn, chúng ta đi thôi. Chậm là người trong cung đi ra, sợ sẽ không dễ lừa như vậy.” Nói xong liền kêu ngự phu lái xe đi về phía cửa thành, sau đó lại quay mặt, nói với Lăng Khâm, “A Khâm, chúng ta đi đây, đệ trở về trước đi.”
“Đệ đưa các huynh đưa ra khỏi thành!” Lăng Khâm cười cười, sau đó giục ngựa đi theo phía sau xe ngựa đi về phía cửa thành.
Lăng Huyễn vội vàng đi theo.
Quả nhiên, xe ngựa chạy đến trước cửa thành, liền bị hai thị vệ một gầy một mập ngăn xe ngựa lại, sau đó chỉ vào trong xe hỏi: “Trong xe là ai? Vì sao lại rời khỏi thành sớm như vậy?”
Thấy thế, Lăng Khâm vội vàng nhảy xuống ngựa, nghênh đón, cười nói: “Hai vị huynh đài, Tam ca nhà ta cùng Lý cô nương muốn đến Linh Giác tự bên ngoài thành bái Phật, mong hai vị huynh đài cho đi.”
Tên thị vệ gầy kia liếc Lăng Khâm một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Lăng Huyễn tướng mạo tuấn tú, nói: “Vén rèm xe lên, chúng ta phải quan sát người trong xe.”
“Này…” Lăng Khâm tựa hồ có chút khó xử, sau đó hắn tới gần thị vệ gầy, nhỏ giọng nói, “Huynh đài, thật không giấu diếm, Tam công tử nhà ta chính là tân khoa Bảng Nhãn năm nay, ngươi có thể cũng đã nghe qua, hắn và muội muội ruột của Hoài vương, Nam Dương công chúa đã định hôn. Ngồi trong xe, chính là Nam Dương công chúa.”
Thị vệ gầy nghe nói như vậy, nửa tin nửa ngờ nhìn Lăng Khâm một cái, nói: “Trong xe thật sự là Nam Dương công chúa.”
“Sao có thể giả được?” Lăng Khâm vẻ mặt chính trực nói, “Ai dám mạo danh hoàng gia công chúa? Đó chính là tội lớn giết đầu!”
“Nhưng không có bằng chứng, ta dựa vào cái gì mà tin người ngồi bên trong chính là Nam Dương công chúa?” Thị vệ gầy này hiển nhiên không dễ địch như vậy.
Đúng lúc này, thanh âm của một nữ tử trong trẻo vang lên: “Đây có thể coi là chứng minh rồi chứ?”
Thị vệ gầy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ trong xe chui ra một tiểu nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, trong tay cầm một lệnh bài, quơ quơ về phía mình.
Thị vệ gầy tiến lên nhìn, chỉ thấy lệnh bài này khắc huy hiệu hoàng gia, chỉ có người hoàng thất mới có thể sử dụng, hơn nữa ở giữa có viết hai chữ “Cảnh Dương”, có thể thấy được lệnh bài này xuất phát từ Cảnh Dương cung, mà Hoài vương cùng mẫu thân của Nam Dương công chúa Trương Đức phi lại ở Cảnh Dương cung. Như thế xem ra, người trong xe ngựa này thật sự là Nam Dương công chúa.
Vì thế, thị vệ gầy sắc mặt rùng mình, vội vàng hành lễ với xe ngựa, cao giọng nói: “Tiểu nhân hiểu rõ, tiểu nhân liền cho đi.”
Một vị thị vệ mập mạp khác đứng ở một bên, không nghe thấy cuộc nói chuyện của Lăng Khâm và thị vệ gầy, chỉ nghe thị vệ gầy nói lập tức cho đi, liền đi về phía xe ngựa, vừa nói: “Được, vậy sau khi ta quan sát liền thả đi.”
Thấy thị vệ mập mạp kia đi tới trước mặt, muốn tới vén rèm lên, Lăng Tuyết Quân lớn tiếng kêu lên: “Làm càn!”
Thị vệ mập bị Lăng Tuyết Quân rống đến hoảng hốt, không rõ chuyện gì, liền quay đầu lại nhìn thị vệ gầy một cái. Thị vệ gầy vội vàng tiến lên kéo thị vệ mập sang một bên, bám vào bên tai hắn nói cái gì đó. Chỉ thấy thị vệ mập biến đổi sắc mặt, vội vàng cười hành lễ nói với Lăng Tuyết Quân: “Tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, thiếu chút nữa mạo phạm cô nương cùng công… quý nhân, xin thứ tội.”
Lăng Tuyết Quân khẽ hừ, nói: “Biết trong xe này ngồi là quý nhân là tốt rồi, còn không mau thả chúng ta rời đi. Cô nương nhà ta cũng phải đi thắp hương trong miếu, nếu chậm trễ canh giờ, chỉ có thể hỏi các ngươi!”
“Vâng, vâng!” Thị vệ mập và thị vệ gầy lấy lòng cười, sau đó tự mình đưa xe ngựa đến ngoài cửa thành. Thị vệ còn lại thấy hai người như thế, cũng đoán là trong xe có quý nhân, liền không đi kiểm tra.
Ra khỏi cửa thành, hai người cưỡi một xe liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đi đến Thất Lý đình, Lăng Khâm ngừng lại, nói với Lăng Huyễn: “Tam ca, đệ sẽ không tiễn các huynh. Trên đường đi, các huynh phải cẩn thận! Đợi yên ổn lại, nhờ người tin cậy mang tin trở về, đừng để chúng ta lo lắng.”
“Được!” Lăng Huyễn vỗ vỗ bả vai Lăng Khâm, nói, “Đệ mau trở về đi, chậm là Quận chúa sẽ lo lắng.”
Lăng Khâm gật gật đầu, sau đó lại đi tới trước xe ngựa, nói lời tạm biệt với Nam Dương công chúa, Lăng Tuyết Quân, rồi giục ngựa trở về.
Lăng Huyễn dẫn đám người Lăng Tuyết Quân tiếp tục đi về phía trước.
Không nghĩ tới qua không đến nửa nén nhang, Lăng Khâm lại quay lại đuổi theo đám người Lăng Huyễn.
Thấy Lăng Khâm quay lại, Lăng Huyễn vẻ mặt khó hiểu hỏi: “A Khâm, sao đệ lại quay lại?”
Lăng Khâm vẻ mặt lo lắng nói: “Trên đường ta trở về, xa xa nhìn thấy một đội nhân mã tới, không biết có phải đến bắt Tề vương phi và thế tử Tề vương các huynh hay không.”
“Cái gì?” Lăng Huyễn cả kinh.
Đám người Lăng Tuyết Quân và Lục phu nhân trong xe cũng nghe được tin này, đều hoảng sợ không thôi.
Lục phu nhân kéo tay Lăng Tuyết Quân, nói: “Tuyết Quân, người của Hoài vương đuổi theo, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lúc này, Lăng Tuyết Quân lòng nóng như lửa đốt, vội vàng thò đầu ra từ trong xe, nói với Lăng Huyễn: “Tam ca, đừng nói chuyện mà làm trì hoãn nữa, chúng ta mau lái xe chạy đi!”
Lăng Huyễn lắc đầu, nói: “Tất cả bọn họ đều là khinh trang khoái mã[1], mà xe ngựa của chúng ta rất cồng kềnh, bọn họ sẽ nhanh chóng có thể đuổi kịp chúng ta, căn bản trốn không thoát.”
[1] Khinh trang khoái mã: có thể hiểu là đám người đó được trang bị gọn nhẹ, cưỡi ngựa nhanh nhẹn.
“Vậy thì sao?” Lăng Tuyết Quân lo lắng.
Đúng lúc này, Nam Dương công chúa vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: “Ta có cách, có lẽ có thể trợ giúp các ngươi chạy thoát!”
“Công chúa, ngươi có biện pháp gì?” Lăng Tuyết Quân vội vàng hỏi.
Nam Dương công chúa quay mặt lại, nhìn Lăng Tuyết Quân, nói: “Để ta và Tam Lang sẽ đường đường chính chính dẫn những người đó đi, các ngươi xuống xe ngựa, rời khỏi con đường mòn.” Nói đến đây, Nam Dương công chúa cười cười, “Dù sao trước khi chúng ta ra khỏi thành, cũng là nói ta và Tam Lang đi bái Phật. Đợi bọn họ đuổi theo, chỉ thấy ta và Tam Lang, nói không chừng thật sự cho rằng hai người chúng ta đi bái Phật, cứ như vậy, ít nhất có thể giúp các ngươi kéo dài thời gian.”
“Nhưng sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị Hoài Vương phát hiện ngươi đang nói dối.” Lăng Tuyết Quân lắc đầu, nói: “Đến lúc đó, các ngươi sẽ làm gì?”
“Tuyết Quân, hiện tại chúng ta cũng không lo được nhiều chuyện này, cho dù thế nào thì cũng phải thử một lần.” Nam Dương công chúa mỉm cười, nói, “Cho dù ta giúp các ngươi rồi bị Hoàng huynh phát hiện sự thật, có lẽ hắn sẽ rất tức giận, nhưng không đến mức muốn lấy mạng của ta. Nhưng Tung Nhi bị Hoàng huynh bắt được thì nhất định sẽ bị giết.”
“Hoài vương có lẽ sẽ không làm khó công chúa ngươi, nhưng Tam ca ta thì sao?” Nói tới đây, Lăng Tuyết Quân rưng rưng nhìn Lăng Huyễn một cái, “Nếu hắn hạ sát thủ với Tam ca ta thì làm sao? Ta không thể để Tam ca mạo hiểm, muốn chạy thì chúng ta cũng phải cùng nhau chạy trốn!”
“Tuyết Quân, ở trong lòng ta, mạng của Tam ca ngươi còn quan trọng hơn mạng của ta.” Nam Dương công chúa ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Huyễn, nói, “Nếu như Hoàng huynh muốn động vào Tam ca của ngươi, trừ phi là ta chết!”
Nghe vậy, sắc mặt Lăng Huyễn hơi rung động, sau đó hắn đáp lại Nam Dương công chúa bằng một nụ cười, dịu dàng nói: “Nhược Lan, được nàng đối đãi như thế, kiếp này Lăng Huyễn ta cũng không sợ gì hết!”
Nam Dương công chúa mỉm cười nhìn Lăng Huyễn, trong mắt tràn đầy nhu tình.
“Ai nha, Tam ca, công chúa, hai người các ngươi đừng trì hoãn nữa.” Lăng Khâm thúc giục nói, “Chậm hơn nữa thì truy binh tới, không ai trốn thoát được! Rốt cuộc làm gì, các huynh mau quyết định a!”
Lăng Huyễn quay mặt lại, nói với đám người Lăng Tuyết Quân: “Huynh cảm thấy cách của công chúa nói có thể làm được, nếu chúng ta đi cùng một chỗ, nói không chừng chúng ta một người cũng chạy không thoát. Nếu như huynh cùng công chúa dẫn truy binh đi, các muội còn có khả năng chạy thoát.”
“Tam ca…” Lăng Tuyết Quân nhìn Lăng Huyễn, nước mắt tràn ra.
“Tuyết Quân, đừng do dự nữa, các muội mau xuống xe, chạy về phía Tê Hạc Sơn.” Lăng Huyễn nói, “Vào núi bọn họ sẽ không dễ tìm các muội.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân đành phải gật đầu, sau đó gọi Lục phu nhân, Cố Trăn mang theo ba đứa nhỏ xuống xe ngựa.
Nhìn ba nữ nhân mang theo ba đứa nhỏ, Lăng Huyễn nhíu mày: “Ba người nữ tữ các muội…” Nói đến đây, hắn thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
“Tam ca, đệ đi cùng các nàng!” Lăng Khâm đột nhiên nói.
“A Khâm, đệ…” Lăng Huyễn sửng sốt.
“Ba người nữ tử bọn họ, còn dẫn theo ba hài tử, cũng tìm không thấy phương hướng, làm sao chạy trối chết được?” Lăng Khâm cười cười, nói, “Vẫn là đệ đi cùng các nàng thôi.”
“Tứ ca, không cần.” Lăng Tuyết Quân rưng rưng nói, “Huynh nên về kinh trước đi, bằng không, Quận chúa sẽ lo lắng.”
“Tuyết Quân, muội không cần khuyên ta nữa. Nếu như muội xảy ra chuyện gì, trong lòng Tứ ca sẽ áy náy cả đời.” Lăng Khâm nói, “Về phần mẫu thân, đợi Nam Dương công chúa trở về, tìm cơ hội gửi cho bà một lá thư là được.”
“Tứ ca…”
Lăng Tuyết Quân còn muốn khuyên cái gì đó, Lăng Khâm lại khoát tay áo, nói: “Tuyết Quân, muội biết tính nết của Tứ ca, ta quyết định chuyện gì thì không ai có thể khuyên được. Chúng ta đã trì hoãn đủ lâu, và muội nhanh chóng đi với ta lên núi.” Nói xong, Lăng Khâm trói ngựa của mình vào trước xe ngựa, sau đó quay mặt, nói với Lăng Huyễn, “Tam ca, chiếu cố ngựa của ta tốt nha.”
“Được.” Lăng Huyển đáp một tiếng.
“Tuyết Quân, đi đi!” Dứt lời, Lăng Khâm liền cất bước đi vào trong rừng núi bên cạnh.
Lăng Tuyết Quân giương mắt nhìn Lăng Huyễn một cái, mắt đỏ hoe nói: “Tam ca, bảo trọng!”
Lăng Huyễn gật gật đầu, nói: “Các muội đi đường cẩn thận!”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân cũng gật đầu, sau đó dẫn Ninh nhi đi về phía Lăng Khâm. Cố Trăn và Lục phu nhân cũng nói lời tạm biệt với Lăng Huyễn cùng Nam Dương công chúa, rồi dẫn theo Lý Tung cùng An Nhi đi vào trong núi. Rất nhanh mấy người liền ẩn vào trong núi, rốt cuộc không nhìn thấy.
Lăng Huyễn thấy đám người Lăng Tuyết Quân đã vào núi rừng, mà xa xa đã truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Hắn quay mặt lại, ôn nhu cười với Nam Dương công chúa, nói: “Công chúa, chúng ta đi.”
Nam Dương công chúa mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người lên xe ngựa.
Một con một xe, rất nhanh liền chạy trên con đường chính.
Từ từ, truy binh nhìn thấy xe ngựa phía trước, gia tăng lực chân đuổi theo, rất nhanh liền vây quanh xe ngựa của Lăng Huyễn cùng Nam Dương công chúa ở chính giữa.
“Các ngươi làm gì vậy?” Lăng Huyễn cau mày, lớn tiếng chất vấn, “Vì sao ngăn cản chúng ta?”
“Lăng công tử!” Một người mặc quân phục của hiệu úy chắp tay với Lăng Huyễn, nói, “Xin hỏi trong xe ngựa này là người nào?”
“Ngay cả trong xe ngựa có người nào cũng không biết, mà dám đến ngăn xe của ta?” Lăng Huyễn cười lạnh nói.
Hiệu úy kia lại không chút khiếp đảm, nhìn Lăng Huyễn lạnh nhạt cười, nói: “Lăng công tử, đắc tội rồi. Có thể cho phép tiểu nhân quan sát xe ngựa một chút hay không.”
“Làm càn!” Lăng Huyễn nói, “Ngươi không sợ phạm tội bất kính sao?”
“Thỉnh Lăng công tử tha thứ.” Hiệu úy lại chắp tay, nói, “Tề vương phi và thế tử Tề vương, hai vị Quận chúa đều bị kẻ xấu bắt cóc, hiện giờ bệ hạ hạ lệnh toàn lực tìm kiếm mẹ con Tề vương phi, tiểu nhân cũng phụng mệnh làm việc!”
Bị bắt cóc? Lăng Huyễn trong lòng cười lạnh một trận. Rõ ràng là Lý Dương hắn yếu hại[2] người, thế mà hắn nói hắn tới cứu người. Lý Dương này thật sự có thể đổi đen thay trắng như vậy.
[2] Yếu hại: còn có nghĩa khác là, muốn hại, giữ một chỗ ấy là chẹn hết lối sống của người, bộ phận quan trọng, chỗ hiểm. Vì có nhiều nghĩa nên mình để nguyên từ luôn:*
“Trong xe ngựa của ta không có người của Tề vương phi và thế tử.” Lăng Huyễn nói.
“Nói là vậy, nhưng theo quy củ, tiểu nhân vẫn phải xem xét.” Giáo úy nói.
“Được!” Lăng Huyễn lạnh lùng cười, “Tuy nhiên, mạo phạm quý nhân trong xe, hậu quả có thể do chính ngươi gánh chịu.”
“Tiểu nhân hiểu.” Dứt lời, giáo úy nháy mắt với người bên cạnh mình, lập tức có người tiến lên lĩnh mệnh, sau đó đi tới trước xe ngựa, nhấc rèm lên, mọi người liền thấy Nam Dương công chúa đang ngồi ngay ngắn trong xe.
Giáo úy thấy trong xe chỉ có một mình Nam Dương công chúa, lắp bắp hoảng sợ, lập tức tiến lên bái lễ nói: “Tiểu nhân Hình Vũ đã gặp qua Nam Dương công chúa.”
Nam Dương công chúa lạnh lùng nói: “Hình giáo úy, ngay cả công chúa hoàng gia mà ngươi cũng dám mạo phạm, ta thấy lá gan của ngươi không nhỏ đâu ha!”
Hình giáo úy vội vàng nói: “Xin công chúa thứ tội, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc!”
“Lúc nãy ta nghe ngươi nói, Tề vương phi cùng thế tử bị người bắt đi, thế mà ngươi lại tới lục soát xe ngựa của ta, chẳng lẽ, ngươi cảm thấy bổn công chúa bắt cóc mẹ con Tề vương phi đi à?” Nam Dương công chúa cười lạnh nói.
“Cái này…” Hình giáo úy nhất thời nghẹn lời, không nói nên lời. Một lúc lâu sau, hắn mới trả lời, “Xin công chúa thứ tội.”
“Hừ!” Nam Dương công chúa hừ lạnh một tiếng, nói, “Ta hiện tại đang vội muốn cùng Tam Lang đi Linh Giác tự thắp hương, không rảnh cùng ngươi dong dài. Đợi sau khi ta hồi cung bẩm báo với mẫu phi, rồi từ từ tính sổ với các ngươi!”
“Vậy, tiểu nhân hộ tống công chúa đi Linh Giác tự.” Hình giáo úy vẻ mặt cung kính nói.
Nghe vậy, ánh mắt Nam Dương công chúa lóe lên, sau đó nhìn Lăng Huyễn một cái. Lăng Huyễn đáp lại nàng với nụ cười bất đắc dĩ.
Hình giáo úy này nói là hộ tống hai người đi bái Phật, thật ra chắc là sợ hai người chạy trốn mà không tiện giải thích chứ gì? Tuy nhiên, lúc hai người tính toán dẫn truy binh đi, cũng không nghĩ tới sẽ rời đi. Nếu đã như vậy, thì đi Linh Giác tự dạo một vòng, sau đó liền hồi kinh thôi.
Nghĩ tới đây, Nam Dương công chúa kêu người buông rèm che xuống, nói: “Đi Linh Giác tự!”
Hình giáo úy đáp: “Rõ!” Sau đó tiếp đón một đội binh lính, đi theo Lăng Huyễn cùng Nam Dương công chúa, đến Linh Giác tự.
Bên này, đám người Lăng Tuyết Quân cùng Cố Trăn, Lục phu nhân vào núi, liền đi theo phía sau Lăng Khâm, theo đường núi đi về phía Nam. Tuy nhiên, ngoại trừ Lăng Khâm ra, tất cả đều là phụ nữ và trẻ em, đặc biệt là Lý Tung, trên đường ăn sữa vài lần, bởi vậy, mấy người đi cũng không nhanh. Cũng may trước khi trời tối, mọi người đã xuống núi chạy tới huyện Vân Sơn, tìm một khách điếm ở lại huyện thành.
Bởi vì đi vội vàng nên trên người mọi người cũng không mang theo bao nhiêu tiền, Lăng Khâm có chút ngân lượng, nhưng cũng không nhiều lắm. Mặc dù Cố Trăn có đi lấy chút trang sức đáng giá, nhưng Lăng Tuyết Quân cẩn thận nhìn một chút, trên những trang sức này đều in dấu hiệu của hoàng gia, đương nhiên không dám lấy đi đổi tiền. Bằng không, người hiểu biết vừa nhìn rồi sẽ bại lộ hành tung của Cố Trăn.
Thấy thế, Lục phu nhân lấy xuống hai món trang sức trên người mình, một cây trâm vàng, một cây trâm ngọc, bảo Lăng Tuyết Quân ngày mai đi cầm.
Quay lại phòng, nhìn hai món trang sức này, Lăng Tuyết Quân lại có chút lo lắng. Con đường này không biết phải chạy bao lâu mới là lộ đầu, hai trang sức này đổi lấy tiền thì đủ dùng sao? Nàng đi rất gấp, ngoại trừ chiếc vòng ngọc phỉ thúy lục của phu nhân đưa cho nàng, dĩ nhiên trên người không đeo mấy món giống trang sức.
Nàng dừng một chút, lấy vòng ngọc từ trên cổ tay xuống, trong lòng đau thương. Xem ra, trong lúc bất đắc dĩ thì cũng chỉ có thể lấy cái vòng ngọc này ra cầm thôi.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, thanh âm tức giận của Cố Khiên liền vang lên bên tai nàng: “Vòng ngọc này là nương ta tặng cho tức phụ của bà, không cho nàng lấy nó làm nhân tình. Ta nói cho nàng biết, cho dù nàng nghèo đến mức phải làm xiêm y, cũng không cho phép đánh chủ ý với vòng ngọc này.”
Nước mắt thoáng cái liền rơi từ trong mắt nàng xuống.
Đây là ngày lại mặt của nàng và Cố Khiên, khi hắn đùa giỡn với nàng trên xe ngựa. Lúc ấy hai người nói chuyện, tuyệt đối không nghĩ tới vỏn vẹn chỉ nửa năm sau, nàng sẽ thật sự đi tới bước muốn lấy vòng ngọc này đi cầm.
Nghĩ đến Cố Khiên, trong lòng nàng đau quặn thắt lại. Không biết hiện tại có phải Cố Khiên đã biết tin Lý Dương mưu phản hay không, hắn có lo lắng cho mình hay không? Hắn cũng nên lên chiến trường tác chiến với người của Hoài vương chứ? Hắn sẽ bình an chứ?
Từ tối hôm qua biết tin Hoài Vương mưu phản, đến cả ngày hôm nay, đều phải chạy trốn, hôm nay tĩnh tâm lại, nàng mới phát hiện, mình lại nhớ Cố Khiên nhiều như thế.
Nàng đi tới trước cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng treo cao trên bầu trời, nàng nhắm mắt lại, hai tay chắp lại ở giữa lông mày, ở trong lòng thầm niệm: “Cầu xin ngươi, ông trời, phù hộ cho Cố Khiên có thể bình an! Nếu như ngươi có thể giúp ta đạt tâm nguyện này, cho dù lấy mạng Lăng Tuyết Quân ta đổi lấy, ta cũng không hề oán hận! Miễn là chàng ổn thì ta sẽ không cầu xin gì nữa!”
Sau khi ước nguyện trong lòng, nàng mới từ từ mở mắt ra, buông tay xuống, trong lòng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng dường như cảm thấy tâm nguyện của mình đã được thực hiện, ông trời đã nghe được, hơn nữa nhất định sẽ giúp mình thực hiện. Sau đó, nàng ngồi lại, đeo chiếc vòng ngọc đang đặt trên bàn, một lần nữa đeo vào cổ tay.
Sáng sớm hôm sau, Cố Trăn và Lục phu nhân ở lại khách điếm chiếu cố ba đứa nhỏ, huynh muội Lăng Khâm và Lăng Tuyết Quân đi ra cửa.
Bởi vì dẫn theo đứa nhỏ nên đi đường bất tiện, Lăng Khâm chuẩn bị đi mua một chiếc xe ngựa, thuận tiện hỏi thăm tình hình xung quanh một chút, rồi quyết định chạy theo hướng nào.
Mà Lăng Tuyết Quân ra cửa thì đi cầm trang sức. Nàng đi vào tiệm cầm đồ, đem trâm vàng và trâm ngọc của Lục phu nhân đưa ra, nói: “Chưởng quầy, ta muốn cầm đồ.”
Chưởng quỹ nghe vậy, buông công việc trong tay xuống, sau đó cầm trâm vàng và trâm ngọc của Lăng Tuyết Quân đưa tới nhìn một chút, hỏi: “Cầm cố định hay cầm không cố định?”
Lăng Tuyết Quân hơi dừng lại, nói: “Cầm không cố định.”
“Một trăm năm mươi lượng bạc.” Chưởng quỹ trả lời.
Lăng Tuyết Quân ngẩn ra, nói: “Chưởng quỹ, trâm vàng và trâm ngọc này có màu cực tốt, làm sao có thể đáng giá một trăm năm mươi lượng được.”
Chưởng quỹ cười cười, nói: “Cô nương, đây là tiệm cầm đồ của chúng ta, không phải là tiệm vàng. Ở đây chúng ta cầm đồ vật này nọ, cũng là giá này. Hơn nữa, ngươi lại cầm không cố định, đương nhiên giá cả thấp hơn một chút.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Lăng Tuyết Quân có chút do dự. Phải biết rằng, mỗi kiện trong hai món trang sức này không chỉ có một trăm năm mươi lượng bạc, coi như là cầm không cố định, giá này cũng thể nào quá thấp như vậy.
Thấy Lăng Tuyết Quân buồn bực không nói lời nào, chưởng quỹ lại hỏi: “Cô nương, ngươi còn muốn cầm hay không cầm?”
Nếu không cầm thì không có bạc, con đường này phải đi làm sao a? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân cắn răng, nói: “Cầm!”
“Được.” Chưởng quỹ cười tủm tỉm nói, “Vậy ta sẽ viết biên lai cầm đồ cho cô nương.”
Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Chưởng quỹ viết biên lai cầm đồ xong, rồi gọi người đi lấy bạc cho Lăng Tuyết Quân.
Lúc này, Lăng Tuyết Quân lại hỏi: “Chưởng quầy, ngươi cảm thấy cái vòng ngọc trên tay ta có thể cầm bao nhiêu bạc?”
Chưởng quỹ nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên tay Lăng Tuyết Quân, ánh mắt sáng lên, nói: “Cô nương, có thể lấy xuống ta cho xem một chút không.”
Lăng Tuyết Quân hơi do dự, tháo vòng ngọc xuống, đưa cho chưởng quỹ.
Chưởng quỹ lật vòng ngọc lăn qua lộn lại xem một lúc lâu, nói: “Vòng tay phỉ thúy này của ngươi rất đáng giá! Có thể cầm…” Nói đến đây, chưởng quỹ dừng một chút, sau đó vươn ba ngón tay với Lăng Tuyết Quân, nói, “Ba trăm lượng.”
“Ba trăm lượng?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt, lập tức lắc đầu, nói: “Năm trăm lượng!”
“Cô nương, cái này không có khả năng cầm được năm trăm lượng.” Chưởng quỹ cười cười.
“Vậy ta sẽ không cầm.” Lúc nói ra những lời này, trong lòng Lăng Tuyết Quân thở phào nhẹ nhõm, đưa tay định đi lấy lại vòng ngọc.
Ai ngờ, tay chưởng quỹ rút lại, tay Lăng Tuyết Quân liền nhào vào khoảng không. Nàng nhìn chưởng quỹ, ngẩn người, hỏi: “Chưởng quỹ, ngươi làm gì vậy?”
Chỉ thấy chưởng quỹ kia cắn răng, giống như là hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Được! Năm trăm lượng thì năm trăm lượng!”
Lúc này, Lăng Tuyết Quân ngẩn người. Nàng tùy ý trả ra một cái giá, không nghĩ tới chưởng quỹ thật sự chấp nhận.
“Cô nương, ngươi muốn cầm ngân lượng hay ngân phiếu?” Chưởng quỹ vội vàng hỏi, giống như sợ Lăng Tuyết Quân đổi ý.
Lời vừa nói ra, một bát nước hắt ra ngoài, lúc này trong lòng Lăng Tuyết Quân rối rắm đến tột cùng. Nhưng ra ngoài, mang theo thêm chút tiền cũng tốt, coi như tạm thời gửi vòng ngọc này ở nơi này, khi nào mình có tiền thì chuộc lại là được. Vì vậy, nàng hít một hơi thật sâu, nói: “Ngươi cho ta một trăm năm mươi lượng ngân lượng, năm trăm lượng còn lại lấy ngân phiếu.”
“Được.” Chưởng quỹ gật đầu.
“Chưởng quỹ, vòng ngọc này ngươi phải bảo quản thật tốt cho ta, ngày khác ta nhất định sẽ đến chuộc.” Nói tới đây, vành mắt của Lăng Tuyết Quân đều đỏ lên.
Chưởng quỹ ngẩng đầu lên, liếc Lăng Tuyết Quân một cái, nói: “Cô nương, lúc ngươi chuộc vòng ngọc này, cũng không phải là cái giá này đâu.”
“Ta biết.” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, “Chuyện tiền bạc ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần giúp ta bảo quản vòng ngọc này là được.”
“Được.” Chưởng quỹ đáp.
Lăng Tuyết Quân cất ngân phiếu và bạc, đi ra từ tiệm cầm đồ, chỉ cảm thấy trong lòng mình trống rỗng.
Đột nhiên thấy phía trước có một tiệm bánh bao, nàng đi tới, muốn mua vài thứ về cho Lục phu nhân và Cố Trăn ăn. Tiệm bánh bao này làm ăn rất phát đạt, trước Lăng Tuyết Tiêm còn có mấy người đang chờ mua, nàng liền đứng ở phía sau chờ.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy bàn bên cạnh có hai vị khách ăn bánh bao đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Đường huynh, huynh có biết không, tối hôm qua trong kinh thành đã xảy ra chuyện lớn.” Một giọng thô nói.
“Ta biết một chút.” Người tên Đường huynh nói, “Nghe nói Hoàng đế bị bệnh, hiện giờ triều đình do Hoài vương giám sát.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân quay mặt nhìn hai người kia một cái. Nhìn cách ăn mặc, hai người này như người trong nha môn. Nàng bất động thanh sắc dựa vào bàn hai người, muốn xem ở chỗ hai người này có thể nghe được tin tức gì hay không.
“Cái gì mà bị bệnh.” Giọng nói thô kệch kia cười nhạo một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói, “Là Hoài vương tối hôm qua bức cung!”
“Cái gì?” Nam tử họ Đường kinh hãi nói: “Không phải chứ? Còn Tề vương thì sao? Hắn sẽ để Hoài vương làm loạn à.”
“Nghe nói…” Giọng nói thô thiển kia đè thấp hơn, “Hoài vương mai phục trên đường Tề vương trở về từ hoàng lăng, không chỉ tiêu diệt thủ hạ của Tề vương, hơn nữa còn giết chết Tề vương cùng với tiểu cữu tử (cậu em vợ) Tuyên Uy tướng quân Cố Khiên!”
Cố Khiên bị Hoài Vương giết?
Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sét đánh giữa trời quang, bổ trúng mình, sau đó trước mắt nàng tối sầm lại, rồi cũng không biết cái gì nữa.