Lưu Thành Chí vừa dứt lời, ánh mắt của bốn người gần như đồng thời tập trungvào tay trái của Canh Dã.Ngón tay anh thon dài như trúc, gầy guộc rõ ràng, cộng thêm làn da trắng lạnhnên dấu răng nhỏ xíu trên ngón giữa lại càng thêm chói mắt.Quả thực là dấu răng, không thể chối cãi.Canh Dã uể oải dựa vào ghế, nghe vậy dường như không có phản ứng gì rõràng, nhưng Biệt Chi lại vô thức sững người, như một con robot nhỏ bị tắtchương trình trung tâm.Qua khóe mắt nhìn thấy được tất cả, trong lòng Canh Dã khẽ cười lạnh. Có ganlàm nhưng không có gan nhận. Bây giờ mới nhớ ra sợ bạn trai biết, lúc ở hànhlang thoát hiểm nói muốn chơi anh sao không thấy cô sợ đi?“Tôi tự cắn.”Canh Dã không để sự im lặng này dày vò Biệt Chi quá lâu, anh lại cầm dao nĩalên, thản nhiên nói: “Giai đoạn cai thuốc nên giải tỏa cơn nghiện.”Thấy Canh Dã rõ ràng không muốn nói nhiều, Lưu Thành Chí tự giác gật đầu.Nhưng rõ ràng có người không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để làm Canh Dãkhó chịu. Phí Văn Tuyên đẩy kính mắt, dịu dàng cười: “Cậu Canh thật sự rấtthích nói đùa —— tự cắn ngón giữa của mình, còn cắn đến mức chảy máu?”“Khó lắm à?”Canh Dã khẽ nhướng mày, liếc nhìn đối diện.Ánh mắt anh không tính là lạnh lùng, chỉ là có chút lãnh đạm, cứ thế không nóikhông cười nhìn bất kỳ ai cũng đủ khiến đối phương có cảm giác bị mãnh thúáp sát.Nhưng con mãnh thú ấy lại đang ngủ say, uể oải như thể vừa thức giấc sau giấcngủ trưa, lười biếng liếc nhìn sang.Sự thờ ơ này càng khiến Phí Văn Tuyên đang bị áp chế khó chịu hơn.Canh Dã liếc nhìn đối phương, đột nhiên như thể tâm trạng rất tốt mà mỉm cườimột tiếng. Anh dựa lưng vào ghế, giơ cổ tay lên, ngón tay thon dài trắng lạnhhơi cong lên chạm vào môi.“Canh Dã!”Lời cảnh cáo buột miệng của Biệt Chi vẫn chậm một bước.Người đàn ông cắn ngón tay đang cong lên của mình, sau đó buông ra, hạ tayxuống. Như thể vừa làm một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, anh nghiêngđầu nhìn cô.Không biết là do cảm xúc kích động hay là gì mà mí mắt của cô gái hơi ửng đỏ,ánh mắt cô nhìn anh mang theo nhiều cảm xúc phức tạp, khiến Canh Dã khôngthể nào phân biệt được.Anh nhất thời muốn cười, một nụ cười chế giễu.Còn muốn hỏi cô: “Sao vậy, đau lòng à?”Yết hầu nhô lên trên cổ chậm rãi chuyển động. Câu nói có phần vô duyên vô cớấy đành phải nuốt xuống, anh không nỡ khiến cô thêm khó xử.Canh Dã chậm rãi giơ tay lên cho Biệt Chi xem, vết máu vừa mới đông lại đã bịanh cắn vỡ, máu tươi chảy ra. Hai dấu răng chồng lên nhau trong màu máu.Anh hờ hững nhìn cô: “Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?”“…! “Lời nói không chủ ngữ lọt vào tai, như tiếng sấm rền lại như tĩnh lặng.Đồng tử Biệt Chi khẽ run, theo bản năng né tránh ánh mắt của anh.Lúc này Phí Văn Tuyên mới hoàn hồn từ trong cơn sốc: “Cậu thật sự là…”“Đủ rồi đàn anh.”Biệt Chi đang cúi đầu đột nhiên lên tiếng.Phí Văn Tuyên sững người, quay đầu lại.Ấn tượng của anh ta về người đàn em này bao nhiêu năm qua vẫn luôn như vậy,luôn yên tĩnh, ôn hòa, dịu dàng —— thậm chí anh ta rất ít khi nghe thấy cô cóchút gì là lên giọng, chứ đừng nói là như bây giờ, sự lạnh lùng gần như tràn ratừ khóe mắt đuôi mày.Mà sau khi lên tiếng, cô gái cũng không hề có lấy một ánh mắt an ủi. Cô rũ mắt,thản nhiên đứng dậy: “Xin lỗi, buổi chiều tôi còn có việc. Mọi người đã dùngxong rồi, vậy thì để tôi đi thanh toán.”“….”Không cho ba người đàn ông bên bàn có cơ hội chen lời, Biệt Chi cứ thế đithẳng đến quầy lễ tân nhà hàng.Sắc mặt Phí Văn Tuyên hơi thay đổi, vội vàng đứng dậy đuổi theo.“Biệt Chi, anh không cố ý làm em mất mặt đâu.” Bên cạnh quầy tính tiền, PhíVăn Tuyên nhỏ giọng dỗ dành, “Chỉ là bạn em nói chuyện thật sự không chừacho người khác đường lui, anh cũng vì bị cậu ta chọc giận mới nổi nóng. Embiết đấy, bình thường anh không phải như vậy.”Biệt Chi cúi đầu nhận lấy hóa đơn: “Ừm, tôi biết, đàn anh không cần giải thíchvới tôi đâu.”“Vậy để anh đi lấy túi xách, chúng ta xuống lầu, anh đưa em về nhà nhé?”“….Được.”Tâm trạng Biệt Chi cả buổi trưa nay còn lên xuống thất thường hơn cả tàu lượnsiêu tốc, tự biết bản thân thật sự không có sức lực để cùng lúc ứng phó với haingười, cô bèn gật đầu.Cô đứng bên quầy, nhìn từ xa, Phí Văn Tuyên đi vào trong nhà hàng lấy túi củacô và túi của anh ta.Lúc anh ta cúi người, để lộ ra người bị đang bị anh ta che khuất —— chàng traivẫn đang lười biếng dựa vào ghế bỗng nhiên nghiêng mặt lại, cách nửa nhàhàng, nhìn cô từ xa.Biệt Chi vô thức nắm chặt tờ hóa đơn trong tay.Người nọ khẽ nhếch môi, là khẩu hình im lặng mà chế giễu.‘Nhát gan.’“!”Biệt Chi cứng người, quay mặt đi.“Biệt Chi, anh đã nói chuyện với bạn em rồi, vậy chúng ta đi nhé?” Phí VănTuyên đi lại đây.“Ừm.”Ra khỏi nhà hàng, Biệt Chi liền nhận lấy túi của mình, xách bên người.Phí Văn Tuyên nói đông nói tây vài câu, rồi làm như vô tình chuyển chủ đềsang Canh Dã: “Người bạn mà trưa nay em gặp, em quen cậu ta như thế nàovậy?”Biệt Chi vốn đang hơi thất thần, nghe vậy khẽ ngẩng đầu: “Tình cờ thôi,” Côdừng bước, hờ hững hỏi ngược lại, “Sao thế?”“Thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy em và cậu ta không giống một kiểungười.”“Đàn anh chỉ kết bạn với một kiểu người thôi sao?”“Hả?” Phí Văn Tuyên bị hỏi mà ngại ngùng, lập tức cười trừ, “Không phải ý đó,có thể là cậu ta cho anh cảm giác quá……”Anh ta dừng lại, cố ý vô tình nhìn phản ứng của Biệt Chi.Kết luận là không có phản ứng gì.Phí Văn Tuyên đè nén cảm giác nguy cơ trong lòng, thử thăm dò: “Em thấy, vếtcắn trên tay cậu ta thật sự là tự cắn sao?”Biệt Chi không trả lời, im lặng quay đầu ngẩng mặt nhìn anh ta.Không biết tại sao, trong đôi mắt trong veo như nước của cô gái, Phí Văn Tuyêncảm thấy chút tâm tư của mình như không chỗ nào che giấu được.Anh ta chỉ có thể cười gượng tiếp tục nói: “Chắc là em không đủ hiểu đàn ôngrồi, hút một điếu thuốc làm sao có thể hút nửa tiếng đồng hồ, anh đoán chắcchắn ở giữa đã xảy ra chuyện gì đó.”“Ồ.” Biệt Chi khẽ gật đầu, quay người đi.Thấy Biệt Chi vẫn không phản ứng, Phí Văn Tuyên hơi thở phào nhẹ nhõm.Xem ra đúng là bạn bè bình thường.Cũng phải, mới quen biết có mấy ngày mà, cho dù người kia có đẹp trai đếnđâu, với tính cách của Biệt Chi thì cô cũng không phải loại người dễ bị nhan sắclung lay.Nghĩ vậy, Phí Văn Tuyên hoàn toàn yên tâm, ngay cả giọng điệu cũng khôngcòn chú ý nữa: “Đẹp trai quả thực là lợi thế bẩm sinh, chắc chỉ cần hút một điếuthuốc cũng có thể có một cuộc gặp gỡ lãng mạn với người lạ.”Phí Văn Tuyên không nhận ra giọng điệu của mình có chút chua chát và ghen tị:“Biệt Chi, chúng ta và những người thợ rửa xe như họ không cùng một thế giới,em không thể tưởng tượng được cuộc sống riêng tư sau giờ làm việc của nhữngngười như họ hỗn loạn như thế nào đâu, sau này vẫn nên giữ khoảng cách vớicậu ta thì hơn, nếu không thầy cũng sẽ lo lắng cho em.”“Đàn anh.”Có lẽ là vì chút tình nghĩa đồng môn* cuối cùng, Biệt Chi đợi Phí Văn Tuyênnói xong mới lên tiếng.(*đồng môn: học cùng một thầy.)Phí Văn Tuyên quay đầu lại: “Hửm?”“Có lẽ là những chuyện xảy ra gần đây khiến anh hiểu lầm rồi.”Biệt Chi ngước lên, bình tĩnh nói từng chữ một: “Tôi và anh không phải làngười yêu.”Nụ cười trên mặt Phí Văn Tuyên cứng đờ: “Ý anh không phải…”“Hơn nữa, ngay cả khi là người yêu.” Biệt Chi ngắt lời, “Cũng không có tư cáchcan thiệp vào các mối quan hệ bạn bè bình thường của đối phương, càng khôngnên phán xét bạn bè của người khác khi không có bất kỳ hiểu biết nào.”Phí Văn Tuyên có chút luống cuống, đưa tay muốn nắm lấy tay Biệt Chi: “BiệtChi, anh thật sự không có ý đó, anh…”“Anh xem.”Biệt Chi chậm rãi lùi lại một bước, đồng thời giơ tay lên tránh khỏi cái nắm taycủa Phí Văn Tuyên, sau đó lãnh đạm ngước mắt lên.“Anh lại vượt quá giới hạn rồi.”Phí Văn Tuyên dừng lại, sắc mặt khó coi.“Vì sự quan tâm của đàn anh dành cho tôi khi còn ở nước ngoài nên tôi luôn tôntrọng đàn anh, nhưng anh đã không tôn trọng sự tôn trọng của tôi.” Biệt Chibình tĩnh nói: “Lúc trước khi ăn trưa tôi đã muốn nói rõ với đàn anh, nhưngđáng tiếc là đã bị gián đoạn, vậy thì bây giờ tôi sẽ nói rõ.”Phí Văn Tuyên dường như đã lường trước được điều gì, sắc mặt thay đổi: “Chờđã, Biệt Chi, em nghe anh giải thích trước.”“Từ khi quen biết tôi chưa từng có bất kỳ cảm xúc nào vượt quá tình cảm đồngmôn với đàn anh cả.” Biệt Chi tiếp tục nói, “Tôi tự thấy tôi cũng chưa từngnhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào vượt quá tình cảm đồng môn từ đàn anh. Màđối với sự giúp đỡ của đàn anh, tôi đều kịp thời báo đáp —— nếu như vậy vẫnkhông thể khiến đàn anh nhìn rõ ranh giới mà tôi cố gắng duy trì, vậy thì tôinghĩ sau này chúng ta không cần phải có bất kỳ liên lạc riêng tư nào nữa.”Biệt Chi lùi lại một bước, gật đầu với Phí Văn Tuyên đang sững sờ: “Không cầnđàn anh tiễn, tôi tự bắt xe về.”Nói xong, không cho Phí Văn Tuyên bất kỳ cơ hội nào để lên tiếng, Biệt Chixách túi xách và túi đồ của mình, xoay người đi về phía lối ra khu bán hàng ởtầng một.Mãi cho đến khi lên xe taxi về nhà, Biệt Chi mới có thời gian rảnh rỗi.Cô mệt mỏi nhắm mắt lại.Những gì đã xảy ra trong lối thoát hiểm giống như một chiếc máy chiếu kiểu cũđược đặt trong căn phòng tối om, cùng với tiếng lách cách, ánh sáng và bóng tốixen kẽ trong tâm trí Biệt Chi. Bụi bay trong chùm sáng trước máy chiếu, nhữngkhung hình cố định cứ lặp đi lặp lại.Tâm trạng của cô cũng vậy, khi thì rực rỡ, khi thì u ám khó hiểu.Rõ ràng cô biết rõ hơn ai hết, anh và cô sẽ không có kết cục.Qua một lúc lâu sau, tạm thời kìm nén tâm trạng hỗn loạn, Biệt Chi lấy điệnthoại ra bấm vào khung chat mà trong tuần này cô đã vào vô số lần, nhưng vẫnchưa nói một lời nào.Sau đó cô gõ từng chữ một vào khung.[Mộc Chi]: Xin lỗi, hôm nay không tính, bữa cơm nợ anh đợi tôi xong tuần giáodục đầu năm sẽ mời anh sau.Để tránh bản thân liên tục refresh, thậm chí là hành động ngu ngốc kiểm tra tínhiệu dữ liệu, Biệt Chi lập tức tắt màn hình điện thoại sau khi gửi tin nhắn.Cô vừa nhắm mắt dựa vào gối đầu trên ghế, điện thoại đã vang lên một tiếngbíp.Mí mắt Biệt Chi giật giật.….Canh Dã?Không thể nào hồi âm nhanh vậy được?Dù nghĩ như vậy nhưng Biệt Chi vẫn không nhịn được cầm điện thoại lên xemtin nhắn mới.[Moon]: Mời người ta đi ăn là thói quen “nuôi cá” của em à?[Moon]: Người ta thì thả mồi giả, còn em lại rải thức ăn thật, cũng thật là chấtphác.Biệt Chi:?Chưa để Biệt Chi kịp hoàn hồn, đối phương lại gửi tới hai tin nhắn.[Moon]: À không, còn hơn thế nữa, em còn mua quần áo cho “bạn trai” nữachứ.[Moon]: Vậy nên em chỉ thích “nuôi” đàn ông thôi sao?Chữ “nuôi” khiến mí mắt Biệt Chi giật thót lên.Cô thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ, tại sao anh lại biết chuyện cô tặng Phí VănTuyên một bộ quần áo?Bất chợt, Biệt Chi nhớ đến bình luận được yêu thích nhất dưới bài đăng hỏi đápkia.Biệt Chi: “….”Chắc chắn chỉ là do cô làm chuyện xấu nên chột dạ thôi.Bài đăng đã bị xóa rồi, độ hot cũng sớm biến mất, Canh Dã không thể nào nhìnthấy được.Trong lòng thấp thỏm, Biệt Chi gõ chữ với tốc độ cực nhanh.[Mộc Chi]: Vậy anh còn muốn ra ngoài nữa không?Lần này đối phương im lặng khá lâu.Khoảng hai phút sau, điện thoại rung lên.[Moon]: Ngồi trên xe bạn trai đưa về nhà lại nhắn tin cho người đàn ông khác,còn là lời mời hẹn hò.[Moon]: Mấy du học sinh như bọn em đều biết chơi vậy sao?Biệt Chi: ….?[Moon]: Về nhà rồi nói chuyện.Biệt Chi còn đang gõ chữ thì đối phương lại chậm rãi gửi tới một câu.[Moon]: Dù sao thì anh đây không thích bị coi là kẻ thứ ba.Biệt Chi: …..?Điều này thì có liên quan gì đến việc về đến nhà hay chưa?Mặc dù không thể hiểu nổi, nhưng Biệt Chi vẫn trả lời “Được”.Tiếc là kế hoạch hẹn gặp đã không thể diễn ra suôn sẻ —— Xe đi được nửađường, có lẽ là do chính câu nói “chiều nay có việc” của cô sau bữa trưa đã ámảnh, trong nhóm cố vấn của viện Lý học đột ngột thông báo buổi tối sẽ có mộtbuổi diễn thuyết về an toàn phòng cháy chữa cháy cho sinh viên năm nhất.Trước buổi diễn thuyết, các cố vấn của mỗi khối lớp đều đến trường họp trước.Chờ đến khi mọi việc kết thúc, lúc Biệt Chi về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối.Biệt Chi vừa rửa mặt vừa nhìn khung chat có avatar hình mặt trăng kia. Kể từsau câu “Được” của cô, đã qua nửa buổi chiều và cả một buổi tối, Canh Dã cũngkhông gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào.Biệt Chi mấy lần kéo bàn phím ảo lên, cuối cùng lại hạ xuống.…..Thôi để sau đi.Cô gái cắn bàn chải đánh răng, nhìn vào gương với vẻ mặt vô cảm, hai máphồng lên nhưng đôi mắt lại ủ rũ.Dù sao tuần sau cũng không có thời gian.Có thời gian rồi tính.–Thế là, một tuần sau, Lâm Triết vừa đi công tác về đã bị một cú điện thoại lôiđến quán bar Kinh Thước ở khu Tây Thành.“Cô ấy đang ‘vờ thả để bắt’ với tôi.”Lâm Triết đi công tác cả tuần vội vàng chạy đến, vừa ngồi xuống ghế sofa dauống một ngụm nước đá thì suýt bị câu nói đầu tiên của Canh Dã làm sặc.“Cái, khụ, cái gì cơ?” Lâm Triết khó tin đặt cốc nước xuống, rút khăn giấy launước ở khóe miệng.Canh Dã ngẩng đầu lên khỏi điện thoại: “Vờ thả để bắt đó.”“Với ai?”“Tôi.”“Ai với cậu??”“Cô ấy.”Lâm Triết: “….”Được rồi.Lại mắc “bệnh Biệt Chi” rồi.Từ sau lần Kỳ Diệc Dương và cô bạn gái thích gây chuyện của anh ta đến KinhThước gây sự, dẫn đến việc Canh Dã bị cô xóa bạn bè trên WeChat, sau đó lạiđược chính mắt Lâm Triết chứng kiến cảnh “say xỉn mất kiểm soát” của CanhDã, anh ấy đã không còn hy vọng gì vào việc Canh Dã có thể thoát khỏi ‘bể khổBiệt Chi’ nữa.——Nửa tháng trước.Quán bar Kinh Thước, phòng riêng trên tầng hai.“Cô ấy dựa vào cái gì chứ.” Ngồi trong căn phòng tối om không bật đèn, CanhDã khàn giọng hỏi Lâm Triết.Lâm Triết đang ngủ gà ngủ gật “hả” một tiếng.Dường như coi đó là câu trả lời cho câu hỏi của mình, Canh Dã lại nâng ly rượuwhisky lên lắc lư: “Đã có bạn trai nhưng vẫn đăng bài hỏi han quan tâm tôi làcô ấy.”“Muốn bắt cá hai tay, coi tôi là đối tượng bao nuôi có thể thương hại bố thí cũnglà cô ấy.”“Cô ấy dựa vào cái gì mà xóa bạn bè với tôi?”“….” Lâm Triết mặt không cảm xúc nói, “Có lẽ cô ấy thấy chuyện bao nuôi cậukhông thành nên từ bỏ rồi. Đây chẳng phải là chuyện tốt sao, cậu thoát khỏi bểkhổ, sau này không cần lo lắng bị cô ấy dòm ngó nữa.”“Tốt.”Im lặng hồi lâu, Canh Dã nâng ly lên cụng với anh ấy: “Chúc mừng tôi thoátkhỏi bể khổ.”Mười phút sau.Lâm Triết đang ngủ say như chết lại bị chai rượu lạnh toát áp vào cổ, một lầnnữa tuyệt vọng tỉnh dậy. Nhưng điều tuyệt vọng hơn là câu nói mở đầu mà anhấy đã nghe ba trăm lần trong đêm nay lại vang lên bên tai ——“Cô ấy dựa vào cái gì chứ.”Lâm Triết: “…..”Lâm Triết: Dựa vào việc tôi đáng chết, được chưa?——Hiện tại.Nhớ lại đêm hôm đó khiến bản thân nghi ngờ sâu sắc về ý nghĩa cuộc sống,Lâm Triết cười lạnh: “Làm gì vậy, tối nay không lên phòng riêng trên tầng haiuống rượu nữa à? Không sợ giống như lần trước, suýt nữa thì say rượu mất thântrong chính quán bar của mình sao?”Canh Dã thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt, dường như không hề bận tâm,anh buông tay, nhấc chai thủy tinh màu xanh lục bên cạnh ly rượu lên.Dưới ánh đèn phản chiếu, Lâm Triết nhìn rõ.Không phải rượu, là nước soda.Lâm Triết tiếp tục cười khẩy: “Ồ, xem ra cậu cũng biết cứ theo tốc độ và tầnsuất cậu mượn rượu giải sầu vì cô ấy này thì sớm muộn gì cậu cũng bị ngộ độcrượu?”Canh Dã cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại, nhìn từ trên xuống dưới ngườiđàn ông mặc vest đang dựa vào đó.Hai giây sau, Canh Dã lộ ra nụ cười hiểu rõ mà châm biếm.“Làm trâu làm ngựa mới về nên oán niệm nặng nề vậy sao?”Lâm Triết: “….”Bị chọc trúng chỗ đau, ‘nhân viên văn phòng nửa mùa’ nghiến răng, rất khóchịu kêu phục vụ tới để gọi cho mình một chai rượu gần năm chữ số: “Ghi vàosổ của ông chủ các cậu.”Phục vụ nhìn về phía Canh Dã.Canh Dã lười biếng ngẩng đầu: “Đổi cho cậu ta ly Sprite.”Lâm Triết: “???”“Cái tên khốn kiếp nhà cậu, bắt tôi vừa đi công tác về đã phải chạy đến đây tưvấn tình cảm cho cậu, vậy mà một chai rượu cũng tiếc?!”“Cậu là luật sư, hẳn là rõ ràng.” Canh Dã đặt điện thoại xuống, lười biếng giơtay lên chống trán, “Tiền lương lao động của cậu phụ thuộc vào giá trị lao độngcủa cậu.”Lâm Triết nghiến răng nghiến lợi: “Tên tư bản.”“Kẻ vô công rồi nghề.” Canh Dã, “Không phải cậu nói sao?”“….”Đã đến rồi, muốn hay không cũng phải tư vấn tình cảm.Lâm Triết nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tóm tắt lại: “Nói cách khác, cô ấylàm ra vẻ muốn bao nuôi cậu nhưng hoàn toàn không có hành động gì cả, ngaycả việc hẹn ăn tối vào thứ Bảy tuần trước cũng không thấy đâu?”Lời tóm tắt của Lâm Triết khiến cho vẻ u ám giữa hai hàng lông mày của CanhDã dường như càng thêm nặng nề. Anh xoay xoay chiếc bật lửa bạc nặng trĩutrên tay, qua loa đáp: “Ừm.”“Tôi thấy cái này không phải ‘vờ thả để bắt’ đâu.”Canh Dã nhướng mày: “Không giống chỗ nào?”“Nếu thật sự ‘vờ thả để bắt’, có thể thả cả tuần sao? Vậy thì cô ấy cũng bìnhtĩnh quá rồi, chẳng lẽ không sợ cậu chạy mất? Dù sao thì với tốc độ thay bạn gáitrước đây của cậu, một tuần không chừng đủ để cậu thay ba người rồi.”Khóe mắt Canh Dã giật giật, anh khẽ nheo mắt: “Lại bịa đặt về tôi?”“Được rồi, được rồi.”Lâm Triết vừa cười vừa suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra khỏi túi, mở một ứngdụng nào đó tìm kiếm lịch sử rồi chuyển tiếp.“Brum.”Điện thoại Canh Dã rung lên.Anh rũ mắt, nhìn rõ tin nhắn của Lâm Triết, sau đó cau mày: “Cái gì đây?”Lâm Triết: “Trên đường về tôi có lướt thấy một đoạn video ngắn, là cảnh mộtblogger tình cảm đang livestream trả lời câu hỏi của cư dân mạng. Tôi thấy cóvẻ giống với tình huống của hai người đấy.”“?”Canh Dã bấm vào.Trong video quay màn hình, một dòng tiêu đề được tô đỏ: <Tôi và bạn trai cũ đãchia tay, không muốn quay lại, nhưng vẫn tham lam sắc đẹp của anh ấy thì phảilàm sao?>Canh Dã: “?”Mặc dù rất muốn phủ nhận, nhưng Canh Dã vẫn kiên nhẫn xem tiếp.Cho đến khi lời khuyên của blogger tình cảm vang lên rõ ràng:“Như vậy đi, bạn nhắn tin cho bạn trai cũ nói là anh bạn ơi, tôi không còn thíchanh nữa, cũng không muốn quay lại với anh, nhưng mà tôi thấy anh đúng là cóchút nhan sắc.”“Nên là, chúng ta không thành đôi thì thành bạn, chia tay thì chia tay, mỗi sángthức dậy gửi cho tôi một bức ảnh được không!”Canh Dã: “…..”“?”Dưới ánh mắt chết chóc của Canh Dã, Lâm Triết nhịn cười, hắng giọng: “Hay làcậu cứ làm theo lời blogger tình cảm đó nói, tự giác một chút, mỗi ngày chụpmột tấm ảnh cơ bụng hầu hạ đi?”“…” Canh Dã lạnh lùng lên tiếng: “Hầu ông nội cậu.”Ngay lúc Canh Dã bẻ khớp tay chuẩn bị cho Lâm Triết một trận thì chiếc điệnthoại đặt trên bàn trà bằng đá lam lại rung lên.Anh thờ ơ liếc nhìn.Sau đó, động tác đứng dậy đột ngột dừng lại.Một hai giây sau, Canh Dã ngồi xuống, cầm lấy điện thoại.Lâm Triết nhìn chằm chằm người nọ, hỏi: “Biệt Chi à?”“…. Ừ.”Canh Dã xoay tay, đưa màn hình điện thoại lên trước mặt Lâm Triết.[Mộc Chi]: {định vị}[Mộc Chi]: Mao Mao, cô đến thẳng quán rượu Hoành Đức cạnh định vị nàynhé, bọn tôi ở phòng 215.Lâm Triết ngơ ngác nhìn hai lần, ngẩng đầu lên: “Mao Mao là gì? Tên gọi thânmật hồi xưa của hai người à?”Canh Dã liếc xéo anh ấy, tặng anh ấy một ánh mắt ‘IQ của cậu vượt qua kỳ thitư pháp kiểu gì vậy’: “Không quen, bạn của cô ấy.”Lâm Triết: “Vậy cô ấy đây là…?”“Bước thứ hai của kế hoạch ‘vờ thả để bắt’ là giả vờ gửi nhầm tin nhắn.”Canh Dã cười khẩy đứng dậy, eo thon cúi xuống, ngón tay thon dài nhấc chiếcáo sơ mi trên tay vịn sofa lên.Giọng nói biếng nhác của anh kìm nén một tia phấn khích khó nhận ra.“Rõ ràng là đang muốn dụ dỗ tôi mà.”–Tác giả có lời muốn nóiLâm Triết: Được được được, vờ~thả~để~bắtLâm Triết: Tôi thấy cậu sắp bị câu thành cá đớp mồi rồi!