Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc

Chương 29



Canh Dã đặt chuyến bay vào tối thứ Tư, đến thành phố Quảng Bình.

Chiều cùng ngày.

Trên suốt quãng đường đến khu Bắc Thành thành phố Sơn Hải, ánh mắt Lâm

Triết cứ như cây đinh đóng chặt vào người anh trong gương chiếu hậu.

“Nhìn đường, đừng nhìn tôi.” Canh Dã nhắm hờ mắt dựa vào ghế, giọng điệu

lười biếng, “Tôi chưa muốn ‘một xe hai mạng’ với cậu trước khi bắt đầu cuộc

sống mới đâu.”

“Nghĩ hay nhỉ, tôi đây là trai tân kim cương có biết bao nhiêu cuộc tình đẹp

đang chờ, tôi đâu có thèm ‘chết trên một cái cây’ như cậu, sao phải ‘một xe hai

mạng’ với cậu chứ.”

Lâm Triết cười khẩy một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía trước. Nhưng chưa

được nửa phút, ánh mắt anh ấy lại liếc về sau.

Canh Dã rốt cuộc cũng mở mắt, như thể bị chọc cười, anh lạnh lùng nhếch môi,

duỗi chân về phía trước.

“Hay là cậu dừng xe rồi qua đây ngồi mà nhìn này?”

“…Tôi chỉ là tò mò thôi, có phải cậu bị cái thứ gì bẩn thỉu nhập vào người rồi

không?” Lâm Triết nghiến răng nghiến lợi.

Canh Dã khẽ cười khẩy, hờ hững đáp lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tối nay cậu thật sự bay đến Quảng Bình à?” Lâm Triết vẫn chưa từ bỏ ý định

xác nhận, “Thật sự không đặt vé khứ hồi sao?”

“Cậu là vợ của Tường Lâm* sao?” Canh Dã như bị sự phiền phức làm tiêu tan

chút kiên nhẫn cuối cùng, anh nhíu mày nhìn lại, dưới mí mắt trắng nhợt lộ ra

một màu đen nhàn nhạt.

(*vợ của Tường Lâm: Mô tả một người cứ lải nhải kể lể về những trải nghiệm

bất hạnh của mình để lấy lòng thương hại của người khác, rồi từ sự thương hại

đó mà có được cảm giác thỏa mãn nào đó.)

Rõ ràng là ít nhất mấy ngày nay anh không hề được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Đèn đỏ bật sáng.

Lâm Triết nhân cơ hội quay đầu lại, đầu mày nhíu chặt: “Nói thật với tôi đi, rốt

cuộc giữa cậu và Biệt Chi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“…”

Trong xe im lặng.

Mấy giây sau mới nghe thấy một tiếng cười khẩy thờ ơ.

Người nọ nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt nghiêng lạnh

lùng, hàng mi dài in bóng xuống đáy mắt tạo thành một tầng u ám: “Sao, tôi ở

đâu hay đi đâu cũng phải liên quan đến cô ấy à?”

Nếu không phải thời điểm không thích hợp, Lâm Triết thật sự muốn cười to một

trận, anh ấy quay đầu lại: “Với tư cách là anh em của cậu, tôi thật sự muốn thay

cậu phủ nhận —— Cậu có cho chúng tôi cơ hội đó không?”

“Canh Dã, cậu tự hỏi lòng mình đi, sau mười chín tuổi mỗi một bước ngoặt lớn

trong cuộc đời cậu có cái nào là không có bóng dáng của cô ấy?”

Đèn xanh bật sáng, Lâm Triết bực bội đạp chân ga.

Người ngoài không biết vì sao năm đó Canh Dã lại thay đổi, nhưng với tư cách

là một trong hai người bạn thân thiết duy nhất của Canh Dã thời niên thiếu, Lâm

Triết lại biết rõ hơn ai hết. Sự tái tạo và sụp đổ của Canh Dã đều là do một tay

Biệt Chi tạo nên.

Nếu không có cô, Canh Dã chắc chắn sẽ không phải là Canh Dã của ngày hôm

nay.

Bảy năm trôi qua, những thứ liên quan đến cô từ lâu đã trở thành một phần máu

thịt của anh. Làm sao một người có thể tự tay cắt bỏ một phần cơ thể của chính

mình chứ?

“Sau này.”

Sau một hồi im lặng kéo dài.

Canh Dã buông tay mở hộp thuốc lá, anh cúi đầu xuống, xương gò má kéo căng

đường nét gương mặt, hệt như một cây cung đang giương. Điếu thuốc lá thon

dài được kẹp giữa hai bờ môi mỏng, đầu lưỡi đẩy đầu lọc đến dưới răng nanh.

“Cạch.”

Viên bạc hà bên trong bị cắn vỡ, hương bạc hà lan tỏa khắp khoang miệng, át đi

mùi tanh nồng như ảo giác kia.

Canh Dã ngẩng cằm lên, làn khói xanh che khuất đôi mắt đen láy u ám của anh.

Anh như đang cười, nhưng giọng nói lại khàn đặc, giống như một cơn mưa bão

sắp trút xuống.

“Sau này sẽ không còn nữa.”

“Vậy thì bảy năm nay cậu ở Sơn Hải là vì cái gì?” Lâm Triết càng nghĩ càng

tức, “Cậu tưởng tôi là đồ ngốc à? Cậu tưởng tôi không nhìn ra bao nhiêu năm

nay, chỉ cần được nghỉ là cậu lại quay về ở lì nơi đây y như ‘hòn vọng thê’ vậy,

cậu tưởng tôi không biết cậu đang đợi ai sao?”

Khói thuốc đi qua phổi sau đó được thở ra, làn khói xanh nhàn nhạt lượn lờ rồi

lại bị những ngón tay thon dài trắng bệch đang kẹp điếu thuốc hờ hững gạt đi.

“Đây gọi là gì?” Canh Dã cười nhạo, “Cắt lỗ kịp thời.”

“Cậu nói ra câu đó bản thân cậu có tin được không?!”

Lâm Triết bực tức đập mạnh tay lái.

“Năm đó ông nội cậu đã dùng điều kiện nhập ngũ để giữ cậu ở lại trong nước,

mấy năm nay cậu liều mạng lập công, không cần thứ gì cả, trở mặt thành thù

với ông ấy cũng muốn xuất ngũ chuyển nghề, cậu vì cái gì chứ?”

“Chẳng phải là vì không muốn bị hạn chế xuất cảnh, vì muốn được đi tìm cô ấy

sao!?”

Két…

Như thể chịu thua trước cơn giận của chủ nhân, chiếc xe rít lên một tiếng phanh

đầy bất cần rồi ngoặt phắt vào con hẻm nhỏ.

Đầu xe hướng về phía tấm biển hiệu khiêm nhường nhưng đầy cá tính. Đó là

một logo được thiết kế riêng, trên nền đen tuyền, những đường nét màu bạc

sáng bóng vẽ nên hình ảnh một vầng trăng tròn.

Trước vầng trăng, một chú chim khách đậu trên cành cây nghiêng nghiêng.

Bên dưới họa tiết in dòng chữ tiếng Anh theo phong cách hoa mỹ: MOON.

Qua cửa kính xe, Canh Dã lặng lẽ nhìn logo từng được chính tay mình thiết kế.

Anh từng muốn biến nó thành một cơn gió, có thể thay anh vượt qua biển rộng

núi cao mà anh không thể vượt qua, đến được bên bờ đại dương kia.

Anh đã từng nghĩ đến một ngày nào đó…

Có lẽ cô đã hối hận, cô sẽ bước vào một cửa hàng bất kỳ, nói với nhân viên

rằng:

Tôi tên là Biệt Chi.

Tôi tìm ông chủ của các anh.

Chỉ cần anh gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, dù có gãy chân anh ấy cũng sẽ

bò đến gặp tôi.

“….”

Lâm Triết nắm chặt vô lăng, thở hổn hển: “Chẳng lẽ tôi không muốn cậu thật sự

buông bỏ, thật sự thoát khỏi bể khổ sao? Nhưng mà Canh Dã, cậu buông bỏ rồi

thì sao? Bảy năm nay Biệt Chi chính là sợi dây cung níu giữ cậu, cũng là sợi

dây kéo cậu đi, bây giờ cô ấy đã trở về, cậu lại đột nhiên muốn nới lỏng sợi dây

cung ấy, muốn cắt đứt sợi dây ấy ——”

Lâm Triết quay phắt đầu lại: “Tôi không nghĩ cậu muốn leo lên đâu, tôi thấy cậu

giống như đang muốn cởi dây an toàn bên bờ vực thẳm hơn!”

“…”

Canh Dã cụp mắt.

Hàng mi rợp bóng xuống đôi mắt đen như mực của anh, che giấu cảm xúc bên

trong.

“Phải, tôi không buông bỏ được.”

Người đàn ông nhìn tàn thuốc lá đỏ rực kẹp giữa các ngón tay, cháy đến tận đầu

ngón tay.

“Nhưng tôi từ bỏ rồi.”

“Cái gì?” Lâm Triết sửng sốt.

“Tôi nói là tôi từ bỏ rồi.”

Canh Dã ngẩng đầu lên. Ánh mắt sắc lạnh ẩn chứa vẻ hung ác, đôi mắt đen như

mực dường như muốn rỉ máu, “Nếu không từ bỏ, không rời khỏi nơi này, tôi sợ

mình sẽ phát điên, sẽ chặn đường cô ấy vào một ngày nào đó khi cô ấy tan làm

—— không, tôi sẽ tự tay bắt cóc cô ấy lên xe, đưa cô ấy về Kinh Thước, đem cô

ấy lên lầu hai rồi dùng dây xích sắt nhốt cô ấy trong căn phòng cuối cùng.”

Dưới ánh mắt kinh hãi của Lâm Triết, Canh Dã dập tắt điếu thuốc sắp cháy hết

vào giữa các ngón tay.

“Lần này, tôi đã hoàn toàn buông tay.”

“Cậu muốn tin hay không thì tuỳ.”

Rầm.

Cánh cửa xe bật mở, đôi chân dài bước xuống.

Trước khi đóng cửa, người đàn ông khom lưng chống tay lên cửa xe, ánh sáng

sau lưng anh hắt xuống tạo thành một vùng tối sâu thẳm trên gương mặt anh.

“Còn nữa, cậu nói tôi đang đứng bên bờ vực thẳm? Vậy cởi dây ra thì đã sao

chứ?” Canh Dã chậm rãi nói, “Một người rơi xuống còn đỡ hơn là hai người.”

Cánh cửa xe đóng sầm lại.

Canh Dã đứng thẳng người, bước về phía cửa ra vào dành cho khách VIP bên

cạnh logo.

Lâm Triết vừa bước xuống xe đã chạm mặt một người đàn ông mặc áo sơ mi

hoa bước ra từ trong cửa, đi sượt qua Canh Dã rồi liên tục ngoái đầu nhìn theo.

“Anh Canh làm sao thế, anh lại chọc anh ấy à?”

Người vừa bước ra là quản lý của MOON, Kiều Biệt Gia. Canh Dã trước đây rất

ít khi rời khỏi căn cứ không quân, lúc đó đều là anh ta quản lý các cửa hàng

dưới trướng MOON, đương nhiên cũng bao gồm cả Kinh Thước,

Qua lại nhiều lần, anh ta và Lâm Triết cũng đã quen thân từ lâu.

“Tôi? Tôi nào dám chọc.” Lâm Triết lạnh mặt nói, nhưng trong lòng vẫn còn sợ

hãi những lời nói lúc Canh Dã xuống xe, “Trên đời này không tìm ra người thứ

hai có thể chọc giận cậu ấy đến mức này đâu.”

“Ồ~”

Giọng Kiều Biệt Già chợt như bừng tỉnh, anh ta sánh bước cùng Lâm Triết, khẽ

nói: “Là cái người mà vì tôi cùng họ với người đó nên cũng được thơm lây ấy

hả?”

—— Ban đầu khi MOON tuyển chọn quản lý, hồ sơ được gửi đến chỗ Canh Dã

đâu chỉ có một. Nào là muôn hình vạn trạng, đủ loại phong phú, muốn chọn

cũng chẳng biết chọn từ đâu.

Lâm Triết tin rằng khi ngón tay Canh Dã chỉ đại vào tấm ảnh của Kiều Biệt Gia,

chắc chắn là đang chỉ vào một chữ nào đó trong cái tên được viết cạnh bức ảnh.

Nhìn một trong những bằng chứng cho thấy bạn thân của mình bị tình yêu làm

cho mờ mắt, Lâm Triết bực bội khịt mũi.

Kiều Biệt Gia: “Lần trước không phải anh nói là cô ấy đã quay về thành phố

Sơn Hải rồi sao? Sao anh Cảnh đột nhiên lại nói với tôi là sau này anh ấy muốn

đến Quảng Bình? Thế chẳng phải là một người Nam một người Bắc sao?”

Nghĩ đến lời Canh Dã nói lúc trước, Lâm Triết cau mày: “Tôi cũng muốn biết là

rốt cuộc cô ấy đã làm gì mà có thể ép cậu ấy đến mức này…”

Lâm Triết đột nhiên khựng lại.

Mấy giây sau, sắc mặt anh ấy thay đổi hẳn: “Mẹ kiếp, không phải cô ấy sắp kết

hôn đấy chứ?”

“Cái gì?”

“Chết tiệt… Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ, chắc chắn là thế rồi!” Sắc mặt Lâm

Triết rất khó coi, bước nhanh vào trong, “Thế thì phải đi, đi càng xa càng tốt,

còn hơn là vào tù!”

Kiều Biệt Gia: “?”

Sở dĩ chiều nay Canh Dã đến MOON, xem như là được Kiều Biệt Gia gọi đến.

Một mặt là vì anh đã nói rõ ý định sẽ không quay lại, trước khi đi, Kiều Biệt Gia

với tư cách là quản lý đương nhiên có rất nhiều chuyện cần phải bàn bạc với

ông chủ đứng sau là anh; còn về mặt khác…

“Là vì người mẫu đã thử chụp mấy bộ ảnh rồi, nhưng vẫn không thể hiện được

cái thần thái của bộ thiết kế phong cách moto của chúng tôi!”

Kiều Biệt Gia thở dài, than thở với Lâm Triết trước phòng thay đồ.

“Hơn nữa, nhà thiết kế của chúng tôi lấy cảm hứng từ anh Cảnh, nên bộ ảnh

quảng bá này chỉ có thể nhờ anh ấy đích thân ra tay thôi.”

“Cậu ấy cũng đồng ý à?”

“Ừ, tôi cũng không ngờ, nếu không phải nhà thiết kế nhất quyết muốn hỏi thì

lúc đó tôi cũng chẳng dám hy vọng đâu.”

Lâm Triết nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng thay đồ đóng chặt, suy nghĩ

một lúc: “Nhưng mà bị đả kích như thì dù có làm gì cũng không có gì lạ.”

Anh ấy quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy ở đằng xa hai cô nhân viên trong tiệm

đang hớn hở ghé đầu vào nhau. Hai người đang thích thú túm lấy tay nhau, ánh

mắt và cơ thể thỉnh thoảng lại hướng về phía phòng thay đồ, rõ ràng là đang chờ

Canh Dã.

Lâm Triết vẫy tay: “Lại đây mà xem. Cơ hội ngàn năm có một này, nếu không

phải sếp của mấy cô bị đả kích mạnh thì chắc chắn là không có đâu, không xem

thì phí.”

“Cậu nghĩ tôi điếc hay là chết rồi?”

Từ trong phòng thay đồ đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp dễ nghe.

Cùng lúc đó, cánh cửa gỗ đen được đẩy ra.

Canh Dã cúi đầu, vừa chỉnh lại chiếc găng tay moto hở ngón vừa bước ra từ sau

cánh cửa.

Phong cách moto đương nhiên không thể thiếu áo khoác da nền đen họa tiết

bạc, cổ áo mở rộng, áo bên trong ngắn tà để lộ ra vòng eo thon gọn rắn chắc.

Bên dưới thắt lưng là chiếc quần dài da bó sát, giống như một thanh kiếm vừa

được rút khỏi vỏ, đường nét sắc bén, khí chất bức người.

Giẫm lên đôi giày moto, Canh Dã dừng lại dưới ánh đèn.

Ánh sáng và bóng tối bao phủ, người đàn ông khẽ nhấc đôi mắt đen láy lên, ánh

mắt sắc bén khiến cả căn phòng rộng lớn im phăng phắc.

Với tư cách là nạn nhân bị “áp bức” bởi vẻ đẹp trai nhiều năm qua, Lâm Triết

sững người một lúc, là người đầu tiên hoàn hồn quay đầu nhìn Kiều Biệt Gia:

“Phòng thay đồ của các cậu, cách âm kiểu gì vậy?”

Đáng tiếc Kiều Biệt Gia rõ ràng không có được sự điềm tĩnh như anh ấy, nhìn

chằm chằm vào chàng trai ở đằng xa, lẩm bẩm: “Tiếc quá tiếc quá, bán quần áo

sao có lời bằng bán người, nếu như có thể ra giá, mỗi ngày một phiên đấu giá,

tôi sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Sơn Hải này…”

“?”

Lâm Triết: “Là một luật sư, tôi khuyên cậu nên dẹp bỏ ý nghĩ vi phạm pháp luật

của mình đi. Và, ‘biển GAY mênh mông, quay đầu là bờ’.”

“Không phải, thật đấy, bộ đồ moto này sinh ra là để dành cho anh ấy.”

Kiều Biệt Gia quay đầu lại, lấy làm khó hiểu: “Anh Cảnh chưa từng nghĩ đến

việc phát triển thêm nghề tay trái là tay đua xe sao? Cái này chỉ cần nhìn thôi là

đã đủ mãn nhãn rồi. Tôi còn không dám nghĩ, nếu như đưa cho anh ấy một

chiếc moto…”

“Trước đây cậu ấy từng chơi rồi.”

“Hả?

Kiều Biệt Gia chưa kịp phản ứng, “Chơi gì cơ?”

“Moto, ngày xưa cậu ấy thích nhất môn đó đấy.”

“? “

Kiều Biệt Gia kinh ngạc dời ánh mắt khỏi người đàn ông đang được nhân viên

đỏ mặt dẫn đi chụp ảnh ở hậu trường, “Thích nhất?? Quen biết anh ấy bao nhiêu

năm nay, tôi đã bao giờ thấy anh ấy động vào nó lấy một lần đâu!”

Lâm Triết khoanh tay, nghĩ ngợi: “Nói cũng phải, lần cuối cùng đã là chuyện

của rất nhiều năm trước rồi.”

“Kể nghe, kể nghe đi..” Ngửi thấy mùi nhiều chuyện, Kiều Biệt Gia vội vàng

ghé sát vào.

“…”

Lâm Triết nhớ rất rõ, lần cuối cùng Canh Dã đua xe là vào bảy năm trước, ngày

28 tháng 7.

Bởi vì ngày hôm sau chính là ngày 29 tháng 7, lễ trưởng thành của Biệt Chi.

Năm đó Canh Dã có một chiếc xe moto yêu thích nhất, kiểu dáng khí động học

mạnh mẽ, vẻ ngoài thô ráp và phóng khoáng, giống như một con mãnh thú đang

ẩn mình trong rừng rậm, mang màu xanh lam ngọc bích, độ sáng chói lọi không

kém gì mái tóc vàng của anh.

Canh Dã rất coi trọng chiếc xe đó, đám người chơi chung với anh thường trêu

chọc, nói rằng chiếc xe đó mới là bạn gái chính thức của anh, không cho ai động

vào một ngón tay.

——Cũng không phải là nói quá, trong số những cô bạn gái cũ của Canh Dã,

hiếm có ai không bị anh lạnh lùng đá, trong đó có cả hoa khôi trường bên cạnh.

Lâm Triết nhớ cô hoa khôi đó rất đeo bám, làm phiền Canh Dã phát chán,

nhưng cũng thật sự rất xinh đẹp, tuần lễ cô ta làm bạn gái của Canh Dã, đi đến

đâu cũng không có bông hoa nào dám bén mảng tới.

Có lẽ là do sự tự tin do vẻ ngoài xinh đẹp mang lại, hôm đó nghe thấy bọn họ

lại mở miệng trêu chọc “xe moto mới là bạn gái chính thức”, cô ta không nhịn

được đi tới dựa vào xe một cái.

“Canh Dã, anh cứ nhìn nó làm gì, em không đẹp bằng nó sao?”

Canh Dã lập tức lạnh mặt: “Tránh ra.”

Hoa khôi mất mặt, cứng người đứng dậy: “Không phải chỉ là một chiếc xe moto

hỏng thôi sao? Em mới là bạn gái của anh!”

“Thế à?” Canh Dã ném giẻ lau vào chậu, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên,

“Vậy thì từ bây giờ cô không phải nữa.”

“Canh Dã!”

Hoa khôi tức giận giơ tay định đánh vào xe, nhưng lại bị ánh mắt của chàng trai

trẻ liếc nhìn khiến cô ta sợ hãi đứng im tại chỗ. Không biết là sợ hãi hay là gì,

hốc mắt hoa khôi lập tức đỏ lên, siết chặt ngón tay đứng đó, nước mắt lưng

tròng.

Những người anh em bên cạnh nhìn mà xót xa, chỉ có Canh Dã là không kiên

nhẫn, anh ngồi xổm trước xe moto, nhướng mày hất cằm: “Nói một lần là đủ

rồi, cút đi.”

“… Anh là đồ khốn nạn!!”

Hoa khôi đương nhiên là tức giận bỏ chạy, mọi người đều kinh ngạc.

Từ đó về sau, danh tiếng chiếc xe moto của Canh Dã vang xa, ngoài anh ra

không ai dám động vào.

Và với tư cách là anh em khác cha khác mẹ, Lâm Triết biết rõ nhất chiếc xe của

Canh Dã không rẻ, nhưng cũng không đắt, có giá trị nhất chính là hàng loạt huy

chương vàng vô địch các giải đấu trên thân xe.

Giống như vô số huân chương trên người một vị tướng quân thiện chiến.

Canh Dã quả thực rất quý trọng nó, xe moto có lẽ là thứ duy nhất được coi là

“niềm đam mê” của anh vào thời điểm đó. Mỗi dịp cuối tuần hoặc ngày lễ,

Canh Dã lại chạy xe lên đường núi quanh co để giải tỏa, thỉnh thoảng tham gia

một số cuộc đua, còn có thể kiếm tiền tiêu vặt.

Nhưng đó là trước khi gặp Biệt Chi.

Sau khi có Biệt Chi, số lần Canh Dã tham gia các giải đua xe moto chính thức

hay không chính thức ngày càng ít đi.

Lý do rất rõ ràng —— Biệt Chi không thích.

Nhưng chắc hẳn cô cũng biết đó là sở thích duy nhất của Canh Dã, là cách tốt

nhất để anh giải tỏa sự phóng túng và hoang dã trong xương tủy, vì vậy cô chưa

bao giờ ngăn cản.

Cho đến kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Sinh nhật 18 tuổi của Biệt Chi sắp đến, Canh Dã muốn chọn quà cho cô, bèn rủ

rê mấy tên bạn thân đầu óc đơn giản đi xem thử, nhưng chẳng ai đưa ra được ý

kiến gì hay ho.

Kết quả là Canh Dã chấm được một chuỗi vòng tay bằng ngọc bích. Nước ngọc

và màu sắc quả thực rất đẹp, rất hợp với Biệt Chi, nhưng con số đằng sau cũng

đẹp đến mức quá đáng.

Lâm Triết đoán chừng Canh Dã đã rút hết tiền trong thẻ nhưng vẫn còn thiếu

một khoản.

Canh Dã quay đầu chạy moto đến chỗ ông chủ đội đua xe mà anh thường lui

tới, Lâm Triết lại nghĩ anh bị điên rồi.

Ông chủ đội đua cũng thích thú, hỏi anh thiếu bao nhiêu, khi nào cần.

Canh Dã nói ra con số.

Ông chủ quý tài, cũng rất sảng khoái, nói ngày 28 tháng 7 có một cuộc thi đấu,

chỉ cần Canh Dã đại diện cho đội của ông ta tham gia mà giành được top 3 thì

ông ta sẽ bù cho anh số tiền còn thiếu.

Nghĩ đến hình ảnh chuỗi vòng ngọc bích được đeo trên cổ tay cô gái, Canh Dã

không chút do dự đồng ý.

Đó là cuộc đua xe moto cuối cùng trong cuộc đời Canh Dã.

Mạng anh lớn nên không sao, còn giành được giải nhất, nhưng những người

khác thì không may mắn như vậy.

Cuộc đua đó đã lên bản tin địa phương, trong bản tin nói rằng cuộc đua xe moto

trên đường vành đai núi nào đó đã xảy ra tai nạn liên hoàn nghiêm trọng gây

chết người, bao gồm hai người chết ba người bị thương nặng, trong đó có một

nam sinh năm nay vừa mới thi đại học xong.

Biệt Chi nghe được tin này vào sáng ngày 29 tháng 7, trên bàn ăn sáng ở nhà

cậu mợ.

Tối hôm trước Canh Dã nói sáng nay phải đi tham gia cuộc đua xe đó, không

thể đến đón cô đi sinh nhật sớm được, bảo cô đợi anh.

Giữa tiếng phát thanh viên đang đọc bản tin, đôi đũa và bát trong tay cô gái rơi

xuống đất, vỡ tan tành.

Đó là lần đầu tiên Biệt Chi mất bình tĩnh như vậy ở nhà cậu mợ.

Cô vô thức ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, vô tình cứa vào tay, bị cậu mợ đang

kinh ngạc gọi giật lại, sau đó ngây người tại chỗ vài giây. Mấy giây sau, cô gái

như phát điên, quay người chạy ra khỏi nhà.

Cả đoạn đường chân Biệt Chi như mềm nhũn, không biết đã ngã bao nhiêu lần,

đau đến mức nước mắt giàn giụa cũng không thèm để ý, chỉ biết liều mạng chạy

về phía trước.

Cô bắt xe, xuống xe, rồi lại chạy đến câu lạc bộ moto mà Canh Dã thường lui

tới.

Ở ngoài cửa, cô đụng phải Kỳ Diệc Dương, Kỳ Diệc Dương kinh ngạc hỏi cô

sao vậy, sao lại đột ngột đến đây.

Biệt Chi biết được Canh Dã không sao. Cô ngồi xổm trên mặt đất, vừa kéo chặt

lấy Kỳ Diệc Dương không cho anh ta vào báo tin cho Canh Dã, vừa khóc nức

nở, khóc đến mức như sắp ngất đi, cuối cùng mới trút hết những cảm xúc dồn

nén suốt dọc đường.

Khóc xong, cô gái không chút biểu cảm lau nước mắt, bảo Kỳ Diệc Dương đưa

cô vào trong.

Lúc đó Canh Dã vừa mua vòng tay về, đang cùng đám anh em bàn bạc xem nên

trang trí câu lạc bộ như thế nào để tạo bất ngờ cho Biệt Chi.

Kết quả là vừa quay đầu lại đã thấy cô đến.

Lâm Triết và những người khác cảm thấy, ngày hôm đó chắc chắn là ngày Canh

Dã kém cỏi nhất trong đời, buổi sáng vừa mới thoát chết trở về đổi lại được bảo

bối, đã nói là phải giấu kỹ, phải cho cô một bất ngờ lớn, nhưng vừa nhìn thấy

thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt, anh lại không thể kìm nén được nữa.

Giống như con chó được tháo xích, chỉ trong nháy mắt anh đã chạy đến trước

mặt thiếu nữ.

“Em xem, đẹp không?” Giống như con chó hoang đang ngậm khúc xương mà

nó cướp được, vô cùng tự hào.

Canh Dã nắm lấy tay Biệt Chi, muốn đeo chuỗi vòng ngọc bích lên cổ tay cô:

“Đây là quà trưởng thành anh chuẩn bị cho em —”

Lâm Triết đứng sau cùng mọi người, nghe thấy chàng trai bên cạnh cười nói:

“Ê, đây là lần đầu tiên anh Cảnh làm chuyện này đấy, chẳng phải sẽ khiến cô ấy

cảm động đến phát khóc sao?”

Giọng nói vừa dứt.

Không xa vang lên tiếng “Chát” vô cùng giòn giã.

Đó là một cái tát, Biệt Chi tát, Canh Dã nhận.

Nhưng cái tát này lại như giáng thẳng vào mặt tất cả mọi người.

Cả gara xe moto chìm trong im lặng chết chóc.

Tất cả mọi người đều chết lặng.

Canh Dã đứng im tại chỗ.

Anh xoa xoa gò má tê rần, quay mặt lại.

Chàng trai siết chặt chiếc vòng tay ngọc bích chưa kịp tặng rồi nhét vào túi

quần, nheo đôi mắt đen láy cúi đầu nhìn Biệt Chi vài giây, sau đó lười biếng

cười: “Nhẹ thôi. Nó đắt hơn cả anh đấy.”

Đám con trai trong gara vẫn đứng trơ ra như phỗng, chỉ có Biệt Chi là không

dừng lại, cô như không nghe thấy lời Canh Dã, xoay người đi về phía khu vực

thay thế phụ tùng xe, cúi người nhấc một ống tuýp lên, quay về hướng xa xa.

Chiếc xe moto màu xanh ngọc của Canh Dã đang đậu ở gốc tường.

Cô đi thẳng một mạch tới đó.

Cô gái với dáng người nhỏ nhắn mong manh có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc

nào, cánh tay gầy guộc như cọng bồ công anh, ống tuýp trông có vẻ còn to hơn

cả cổ tay cô.

Cô dừng lại, hai tay nắm chặt, giơ lên rồi hạ xuống.

“Rầm!”

“Rầm!!”

“Rầm!!!”

Hai ba cái, tiễn chiếc xe moto màu xanh ngọc của Canh Dã về với cát bụi.

Lúc cô vừa giơ ống tuýp lên, đám anh em phía sau đã hoàn hồn, suýt chút nữa

phát điên, muốn ngăn cản cũng không kịp, từng người một mặt đỏ tía tai muốn

lao lên, nhưng chạy được vài bước đã bị giữ chặt lại——

Bởi vì, chàng trai vẫn đứng im tại chỗ, tay đút vào túi quần.

Canh Dã cứ thế nhìn, trên gò má trắng lạnh in dấu năm ngón tay rõ mồn một.

Cho đến khi Biệt Chi đánh một cái, hai cái, ba cái……

Đập nát chiếc xe moto yêu quý nhất của anh ngay trước mặt anh.

Biệt Chi đứng bên đống sắt vụn, chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt tuy xinh

đẹp nhưng không chút biểu cảm: “Anh muốn chia tay phải không, được, vậy thì

chia tay đi.” Cô vừa lãnh đạm nói vừa bình tĩnh rơi nước mắt.

Như thể không thể ngăn lại, trong đôi mắt màu hổ phách ấy tuôn ra một cơn

mưa tầm tã có thể nhấn chìm cả gara.

Lâm Triết và những người khác đều chết trân tại chỗ.

Cho đến khi Canh Dã đi tới.

Mọi người bỗng nhiên hoàn hồn, sợ anh kích động ra tay với cô, mấy người

luống cuống xông lên muốn ngăn cản, bị Canh Dã gầm lên hất ra.

“——Cút.”

Canh Dã đi thẳng đến trước mặt Biệt Chi mới dừng lại, anh cúi người, rút bàn

tay vừa đút vào túi quần ra nhặt lấy ống tuýp cô đang cầm trên tay, ném sang

một bên.

Ống tuýp rơi xuống đất, phát ra tiếng “Leng keng” chói tai.

Lông mi cô gái run lên, nước mắt rơi lã chã.

Canh Dã im lặng, như thể tức giận đến bật cười: “Vừa tát anh xong lại phá xe

của anh, anh còn tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ.”

“…”

“Không sợ.” Cuối cùng anh cũng dịu giọng, xoa xoa vết sưng đỏ trên gò má.

Anh nắm cổ tay cô, lấy chiếc vòng tay ngọc bích vừa cất kỹ trong túi quần ra

đeo vào bàn tay trắng nõn thon dài của cô, chậm rãi đẩy lên: “Ông đây lấy mạng

đổi đấy, cả đời này em không được tháo ra đâu.”

Sau đó, anh nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay đỏ ửng của cô: “Đau không?”

Biệt Chi cuối cùng cũng khóc thành tiếng.

Cô nhào về phía trước, gần như chui vào lòng anh, dùng sức ôm chặt lấy eo

chàng trai: “Anh thề đi, thề là cả đời này anh sẽ không bao giờ động vào xe

moto nữa!”

Canh Dã vừa đau lòng vừa buồn cười, xoa đầu dỗ dành cô: “Được, anh thề.”

“Nếu anh còn động vào thì sao?”

“Ừm… Anh sẽ bị sét đánh, chết không toàn thây?” Canh Dã lau nước mắt trên

mặt Biệt Chi, giọng nói trầm thấp nhưng vẫn mang theo vẻ ngông cuồng bất

cần. Chàng trai vốn kiêu ngạo quen rồi, chưa bao giờ tin vào những thứ này.

Biệt Chi để mặc anh lau nước mắt cho mình, nghiêm nghị ngước mắt nhìn anh:

“Anh còn dám động vào nó lần nữa, em sẽ chết không tử tế.”

“…”

Canh Dã lập tức ngừng cười, sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt tối sầm: “Rút lại

lời đó.”

“Anh động vào nó nữa không?”

“Không động vào nữa thì em mới rút lời lại.”

“… Được.”

Mang theo sự tức giận và ý cười trầm mặc, chàng trai trẻ như chấp nhận số phận

mà đồng ý.



“Sau này mỗi lần nhớ lại, tôi đều cảm thấy nhất định là khoảnh khắc đó.” Lâm

Triết dựa người vào tường, thản nhiên nói.

Kiều Biệt Gia nghe mà chấn động, hoàn hồn: “Khoảnh khắc nào?”

“Kể từ giây phút đó, Canh Dã giống như một con chó hoang bị xích lại với một

thẻ tên.”

Lâm Triết giơ tay lên, điểm vài cái giữa không trung.

“Trên thẻ ghi, Chó của Biệt Chi.”

Kiều Biệt Gia bật cười, sau đó vội vàng lấy tay che miệng ho khan: “Tiếc thật,

sợi xích hiện tại đã bị người ta buông tay thả ra rồi. Chó hoang khó thuần, trời

sinh đã phóng khoáng tự do, có lẽ là định sẵn phải trở về với thiên nhiên?”

Lâm Triết không trả lời.

Canh Dã từ khu vực chụp hình ở hậu trường trở về, hình như buổi quay phim đã

kết thúc, anh chuẩn bị bước vào phòng thay đồ.

“Mấy giờ cậu bay?” Lâm Triết hỏi.

“Bảy giờ.” Canh Dã dừng lại, không biết đang nghĩ gì, “Hai mươi chín phút.”

Lâm Triết nghe xong thì sững sờ mất hai giây, bật cười khe khẽ.

“Canh Dã, cậu tin không, chắc chắn cậu sẽ quay lại đây.”

“… Không tin.”

Canh Dã giữ cửa phòng thay đồ, hờ hững nhìn lại: “Tôi sẽ không để mình nhảy

xuống vách đá hai lần đâu.”

Lâm Triết còn đang muốn phản bác.

Chiếc TV treo trên bức tường trong phòng đang phát tin tức buổi tối như âm

thanh nền, giọng nói sắc bén của người dẫn chương trình đột nhiên phá vỡ sự

yên tĩnh:

“Cắt ngang chương trình với một bản tin, một nữ sinh năm nhất viện Lý Học

của trường Đại học Sơn Hải đã nhảy lầu. Theo thông tin tại hiện trường, một nữ

cố vấn viên họ Biệt vừa mới nhận việc trong năm nay vì cứu người nên cũng đã

bị rơi theo….”

“…”

Trong quán bỗng chốc im lặng như tờ.

Vài giây sau.

“Choang!”

Chiếc cốc nước trong tay Lâm Triết rơi xuống đất.

Còn Canh Dã thì giẫm lên những mảnh sứ vỡ đó, lao ra ngoài như điên