Chờ Mình Trở Về Sẽ Tỏ Tình Với Cậu

Chương 8: Nhật ký của Kỳ Dương (8)



Ngày mùng 5 tháng 7, trời âm u chuyển nắng.

Hôm nay là thứ hai, mình xin nghỉ vì không muốn lên lớp. Mình nằm trên giường ngủ từ sáng tới tận trưa, nửa buổi dậy tưới nước cho sen đá rồi lại đi ngủ tiếp.

Mình còn định cứ vậy ngủ tiếp cơ, nhưng tiếc là cái bụng trống rỗng không để mình được như ý. Thế là mình dậy dọn dẹp lại giường rồi đi ăn chút gì đó lót dạ.

Mình vừa mở cửa đã thấy Văn Cảnh ngồi xổm ở góc tường. Cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn mình, mình còn tưởng mình bị hoa mắt cơ. Nếu không thì tại sao mình lại nhìn ra ấm ức tủi thân trong mắt cậu ấy chứ?

Mình kéo cậu ấy dậy, lúc đó mình vui lắm vì cậu ấy vẫn còn muốn tới tìm mình.

Ăn cơm xong hai bọn mình yên lặng ngồi trên sofa, mình không nói gì Văn Cảnh cũng không nói gì. Đang định mở lời phá vỡ sự yên tĩnh này thì mình nghe thấy Văn Cảnh nói một câu là cậu ấy không thích bạn nữ kia.



Có trời mới biết mình vui đến mức nào, dù sao thì chính là kiểu vui sướng chạy thẳng lên não làm mình suýt nữa đã vui tới mức ngất đi.

Nhẹ đỡ trán đang sắp kích động đến mức ngất đi của mình, buổi chiều hai bọn mình đều không đi học, Văn Cảnh xin nghỉ buổi chiều nên hai đứa ở trong nhà xem TV và chơi game.

Ha ha ha ha, ở đây thì chắc chắn phải nhắc tới việc Văn Cảnh chơi game rồi. Cậu ấy chơi gà lắm, hai người chơi mà lần nào cậu ấy cũng Game over ngay từ khi mới bắt đầu.

Lúc này phải nhắc tới tầm quan trọng của mình rồi, nắm tay dạy chơi là điều không thể nhưng dựa gần một chút để dạy chơi thì được.

Mình cảm thấy mình bị bệnh thật rồi, nếu không thì tại sao lúc tới gần Văn Cảnh tim mình lại đập nhanh chứ. Mình cúi đầu nhìn đỉnh đầu Văn Cảnh, xoáy tóc của cậu ấy hấp dẫn mình.

Ừm, người Văn Cảnh thơm quá, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy thơm lắm luôn, một mùi hương nhàn nhạt phảng phất như quấn lấy ngòi bút của mình khiến mình say mê.

Trời ơi chẳng lẽ mình có tố chất học văn hả, nhưng tính từ mà mình nghĩ không giống lắm.

Ầy, không biết tối nay đi ngủ có mơ thấy Văn Cảnh không nữa.

Ngày mùng 7 tháng 7, trời mưa nhỏ.

Hôm nay mình bị cảm rồi, lớn thế này mà còn bị cảm mình cũng bó tay. Mũi nghẹt không hít thở được, họng cũng đau nhức, thật là khó chịu.

Bị cảm nhưng mình thấy cũng chẳng phải vấn đề lớn, ai ngờ Văn Cảnh lại sốt sắng chạy tới chạy lui, chốc chốc rót nước nóng cho mình, chốc chốc lại hỏi mình có khó chịu không. Cậu ấy giống như một con ong mật nhỏ cần cù, hơn nữa còn là loại ong mà chỉ bay quanh mình nữa.



Ngoài trời mưa nhỏ nhưng tâm trạng mình lại rất tốt, thích cảm giác được người khác quan tâm như vậy quá.

Nhưng tới lúc ăn trưa thì mọi thứ đã khác. Bé ong mật nhỏ Văn Cảnh mua cho mình loại cháo nhạt nhẽo chẳng có vị gì cả, còn cậu ấy thì ăn cơm trắng với sườn kho.

Mình chưa kịp phản đối đã bị Văn Cảnh khuyên rằng bị bệnh nên ăn thanh đạm, nhưng như vậy có phải thanh đạm quá rồi không?

Được rồi mình chịu, khả năng mấy ngày tiếp theo mình phải làm bạn với cháo thật.

Ngày 11 tháng 7, trời nắng.

Ha ha ha ha cuối cùng thì sau tròn năm ngày bị bệnh khổ sở thì bây giờ miệng mình đã được thưởng thức mỹ vị rồi.

Được tự do mình phải ăn một bữa đã đời, ăn cay này, ăn lẩu này, ăn nướng này.

Mình kéo Văn Cảnh đi thẳng tới quán ăn, có lẽ hạnh phúc chính là mỗi ngày được ăn ăn ngủ ngủ ha.

Ngày 18 tháng 7, trời nhiều mây.

Hôm nay ngủ dậy mình nhìn lịch mới nhận ra sắp cuối kỳ rồi, còn hơn mười ngày nữa là được nghỉ. Tất nhiên là vẫn phải thi cuối kỳ trước đã, hầy khó chịu thật.

Được nghỉ không biết Văn Cảnh sẽ tiếp tục làm thêm hay về nhà, nghe nói gần đây ông nội Văn Cảnh đi lại khó khăn, cậu ấy lo lắng lắm.

Xem ra khả năng cao là cậu ấy muốn về nhà rồi.

Hầy, còn một mình mình thật sự chẳng muốn về gặp cha mẹ tẹo nào, bọn họ toàn gây áp lực cho mình thôi.

Bây giờ nhớ lại hình như cuộc sống của mình thoải mái nhất là khi được ở bên cạnh Văn Cảnh.