Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 12: Viên Viên đi thử vai



Còn hai ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ đông, rốt cuộc Thường Nhạc cũng gọi điện lại cho Quý Nguyên, hơn nữa nói cho anh biết ba ngày sau se¬cret sẽ bắt đầu quay thử ở nước C, bảo anh phải đến trường quay đúng giờ.

Quý Nguyên rút ra một ngày để chuẩn bị đồ dùng cần cho học tập, ngày hôm sau đã chạy tới trường học.

Mặc dù hoạt động quay thử của se¬cret không có gióng trống khua chiêng thông báo, nhưng kỳ thật bao năm qua bản quảng cáo quốc tế đều có cơ hội tự mình đăng ký.

Thể trọng của Quý Nguyên được khống chế tốt vô cùng, thông qua việc kiên trì rèn luyện thể hình, trong thời gian ngắn cũng có thể đạt tới “cảnh giới” tốt nhất, vốn là bắp thịt lỏng lẻo nay săn chắc hơn một chút, thân thể thon dài tuyệt đẹp. Bởi vì ăn uống khoa học và vận động khỏe mạnh, vốn làn da trắng bóc của Quý Nguyên gần như đạt tới trạng thái không chút tỳ vết.

Anh dựa theo bản yêu cầu đăng ký của se¬cret gửi tài liệu đăng ký cơ bản và video tài liệu, sau đó việc phải làm chính là quá trình đi quay thử một đoạn quảng cáo ở trong nước.

Cho nên nói là quá trình, là bởi vì Quý Nguyên biết rất rõ ai là người sẽ tham gia đóng quảng cáo này. Ba nam ba nữ không phải một đường Tiểu Hoa thì chính là một lão đại nổi tiếng, còn dư lại chính là một đơn vị có liên quan. Một người như anh muốn quan hệ không có quan hệ muốn biện pháp không có biện pháp, căn bản là không thể so sánh với người ta.

Nhưng mà vốn Quý Nguyên cũng không tính so sánh với người khác, sở dĩ anh vẫn rất coi trọng cơ hội quay thử trong nước này, hoàn toàn là bởi vì ngày đó Danae sẽ ở hậu trường quay thử phim, mà lần quay thử trong nước này vẫn sớm hơn bản quốc tế, đây là một cơ hội thể hiên rất tốt.

Quý Nguyên ngủ thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang, tự tay anh tắt rung điện thoại di động. Vừa đúng lúc hôm nay không có lớp, anh đứng lên đi tắm một chút sau đó ngựa không ngừng vó đến địa chỉ Thường Nhạc cho, thời gian cũng mới tám giờ rưỡi sáng.

Lúc Thường Nhạc gọi điện cho Quý Nguyên, hi vọng chính là giờ này anh có thể rời giường, nhưng không nghĩ mới mở miệng đã nghe thấy tiếng người vang ở sau lưng mình.

"Chú Thường, " thật ra Quý Nguyên nói một câu khiến Thường Nhạc ngoài ý muốn, phân biệt rõ ràng giữa công việc và chuyện cá nhân là chuyện tốt.

Lúc này hai người bọn họ đang đứng trước đại sảnh người đến người đi, phần lớn những người này đều là nhóm người, đều ở đây bận rộn chuyện quay thử phim. Vốn Thường Nhạc không hi vọng nhiều vào sự cơ trí của Quý Nguyên, nếu Quý Nguyên lại gọi mình là cậu, lỗ tai bên cạnh (người ở bên cạnh) nghe cũng không có gì, dù sao cũng không phải là một mình mình dẫn theo người tới.

Nhưng mà không ngờ Quý Nguyên lại gọi anh là "chú Thường". Số năm mà Thường Nhạc ở trong làng cũng không tính là ít, người quen biết cũng rất nhiều, thật ra thì có thể coi chỉ có một mình Quý Nguyên gọi là chú Thường. Có thể coi là một ngoại hiệu, có khi thật sự gọi theo bổn phận. Tóm lại gọi một tiếng "chú Thường" cần phải khiêm tốn hơn nhiều so với việc gọi cậu.

Lúc này Quý Nguyên gọi như vậy, quả nhiên không có đưa tới quá nhiều sự chú ý của người bên cạnh.

"Ừ, " Thường Nhạc đáp một tiếng, "Một lát ta có việc sẽ đi trước, bạn của ta sẽ tới dẫn cháu đi, cố gắng hết sức biểu hiện cho tốt, cho dù lần này không được, không chừng về sau trong giới cũng có một con đường."

"Cám ơn cậu, " Quý Nguyên nhỏ giọng nói, bộ dáng cảnh giác lại cơ trí khiến Thường Nhạc thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Quả nhiên chỉ trong chốc lát đã có người từ trên lầu đi xuống, phải nói là người Quý Nguyên cũng quen, đây đã từng là người đại diện của anh lúc mới vào giới Lưu Phong. Kỳ thật cũng khổng thể coi Lưu Phong là một người đại diện ưu tú được. Tính tình của anh ta không đủ khôn khéo không nói, là người lại không đủ lõi đời, bình thường cũng không biết tiến lùi, ngược lại đối với nghệ sĩ lại cực kỳ nghiêm khắc.

Cũng không phải Quý Nguyên rất thích anh ta.

"Dáng vẻ tạm được, đi lên trước xem một chút đi, " Lưu Phong tỏ rõ là đang đánh giá toàn thể Quý Nguyên một lượt, mặc dù trong ánh mắt có kinh ngạc, nóng lòng không che giấu chút nào muốn đối xử với Quý Nguyên như người mới trong giới, giọng nói ngạo mạn, "Biểu hiện tốt một chút về sau nói không chừng ta còn có thể còn có thể dẫn dắt anh."

Cũng không khác đời trước lắm anh bị Lưu Phong lừa gạt chính ở chỗ này, kết quả hoặc là cho một ít tài nguyên vô cùng kỳ lạ, hoặc chính là ném qua một bên quản cũng không quản, ban đầu có rất nhiều cơ hội hợp tác còn là Quý Nguyên tự mình nghĩ cách kéo tới.

Ngay trước mặt Thường Nhạc Quý Nguyên mới gật đầu một cái, thật ra trong lòng thì cho Lưu Phong một trăm tám mươi cái liếc mắt.

Hai người một trước một sau vào thang máy, vừa muốn đóng cửa, đã có một cô gái trẻ tuổi vội vội vàng vàng chạy tới: "Ai ai, đợi chút."

Quý Nguyên vội vàng đưa tay ấn vào nút mở cửa, cô bé còn vác một cái bao, hôm nay lạnh như vậy trên mặt còn đang đổ mồ hôi, lúc này thở hồng hộc vào thang máy nói một tiếng cám ơn với Quý Nguyên, chờ sau khi thấy rõ khuôn mặt của Quý Nguyên sau đó lại nhìn đôi mắt của Quý Nguyên.

"Xin lỗi, hai người chờ một chút." Cô vẫn không rời tay khỏi nút bấm mở cửa, quay đầu lại áy náy nhìn về phía Lưu Phong và Quý Nguyên.

Đợi mười mấy giây, ở bên ngoài ngay cả tiếng bước chân đến gần cũng không có, Quý Nguyên có chút nghi ngờ, còn lại Lưu Phong rất không bình tĩnh: "Cô gái liệu có phải người cô muốn chờ còn đang kẹt xe ở ngã năm không? Hoặc là cô buông tay hoặc là cô chờ thang máy khác, thời gian của người khác không phải thời gian sao?"

Mặc dù Quý Nguyên và Lưu Phong không hợp nhau lắm, nhưng anh cảm thấy mấy câu này Lưu Phong nói không sai.

Mặt cô gái cũng đỏ lên, là kiểu người mới bước vào xã hội, bên ngoài có người khác đi vào, nhưng mà đều không phải là người cô đợi, vì vậy trong thang máy lại biến thành bốn năm người nhìn chằm chằm lưng cô gái.

Quý Nguyên dựa vào cửa thang máy cũng có thể cảm nhận được cảm giác đứng ngồi không yên của cô gái kia, anh cũng hơi nhăn lông mày lại một chút, dù sao hành động như vậy thật sự rất không lễ phép.

Lúc này Lưu Phong ở trong thang máy hận không được ra tay đẩy cô gái sang một bên, rốt cuộc động tác kiên trì bấm nút mở cửa đã có hồi báo.

Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân chậm rãi, tiếp theo hiện ra khuôn mặt bị mắt kính che mất nửa khuôn mặt, từ dáng người có thể thấy được là một người đàn ông.

"May là vừa kịp, " cô gái rất cẩn thận nói với người đàn ông kia, "Trên thang máy đi rất nhanh."

Nghe giống như là bắt đầu nói chuyện, vậy mà người đàn ông kia lại không nói tiếng nào, một bộ mặc kệ người, một lúc sau người này nói: "Nhìn thấy người là đã thấy phiền."

Căn bản là một chút cũng không cảm thấy có lỗi vì mình mà khiến những người trong thang máy phải chờ đợi.

Vốn những người khác trong thang máy đang oán trách người này, bao gồm cả Lưu Phong cũng không nói một câu. Bởi vì tới người đàn ông này không phải ai khác, chính là nam minh tinh có thể chụp trong buổi gặp gỡ người nổi tiếng trong giới Trần Hách Anh, đương nhiên cũng không thể đắc tội.

Thật ra lịch sự đen tối của Trần Hách Anh cũng rất nhiều, ví dụ như không chỉ một lần yêu sách đùa giỡn ngôi sao lớn, theo thói quen ép diễn trò, ngủ khi trang điểm lại giả vờ vô tội, am hiểu mua chuộc báo để trả thù vân vân. Nhưng mà mặc dù bây giờ Internet còn chưa có phát triển như đời sau, nhưng là đủ loại dấu vết đã tìm được một chút đầu mối. Marketing lăng xê cũng biến chuyển từng ngày, đừng nói tẩy trắng một hai điểm đen, cho dù tẩy trắng một tấn điểm đen cũng là chuyện đương nhiên. Người hâm mộ có thói quen mau quên và bao dung, người luôn cảm thấy Trần Hách Anh bị ăn (hại) một miếng này là có điêu dân muốn hại trẫm.

Đương nhiên Quý Nguyên cũng không thích anh ta, nhưng mà kết quả quay thử ngày hôm nay Quý Nguyên rất rõ, không thể nghi ngờ Trần Hách Anh sẽ diễn vai nam chính.

Trong thang máy bầy không khí trầm lặng, trong lòng mọi người đều đang đăm chiêu.

Chờ cửa thang máy vừa mở, Trần Hách Anh dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Chuẩn bị quay thử đã làm tốt, so sánh với sự ồn ào của tầng dưới, một mảng im ắng ở nơi này gần như làm cho tâm trạng càng thêm lo lắng.

Rất nhanh đã có nhân viên tới đón người, bảo bọn Quý Nguyên vàTrần Hách Anh nhanh lên một chút sắp bắt đầu quay thử.

Cảnh quay thử rất đơn giản, trên bàn dài phủ lên một cái khăn trải bàn trắng, phía trên bày là mấy sản phẩm mới còn chưa tung ra thị trường của se¬cret, bên ngoài trường quay Danae ngồi sau máy quay, dáng vẻ không có trang điểm cũng không có ăn diện nhưng nhìn qua cũng khí thế phi phàm.

Giờ phút này cô không che giấu sự bất mãn của mình chút nào, đang dùng tiếng Anh oán trách với người khác: "Xem kìa biểu diễn uốn éo kiểu cách! Có lẽ ta nên tháo  kính sát tròng ra, khiến thị giác của ta không cần trải qua khổ sở như vậy."

Lúc này Trần Hách Anh không bình tĩnh lắm nghiêng đầu qua nghe tiểu phụ tá vừa rồi cùng đi vào với mình nhanh chóng phiên dịch lời nói của Danae.

Một lượt biểu diễn kết thúc, tầm mắt của Danae nhìn về phía bên này của bọn Quý Nguyên, Trần Hách Anh cho là đang nhìn anh ta, lập tức mịt mờ ưỡn ngực, khiến cho Danae lập tức thu hồi ánh mắt của mình.

Bình thường Trần Hách Anh nhận được nhiều sự tìm kiếm, đối với mình rất có tự tin, cho dù nhiều lần kỹ thuật diễn của anh ta thê thảm không nỡ nhìn, vẫn có vô số fan hâm mộ tán dương anh ta tiến bộ rất lớn như cũ, tiếp tục tích lũy theo thời gian ngược lại coi như đúng rồi.

Ở đây bọn họ được cho chủ đề quảng cáo, quả nhiên giống như phỏng đoán lúc đầu của Quý Nguyên là hai chữ "Tự luyến".

Trần Hách Anh liếc mắt nhìn chủ đề, không có suy nghĩ nhiều đã đến trước máy quay. Trên bàn là những sản phẩm mới rực rỡ màu sắc, cảm xúc của anh ta giống như đang lưu luyến quá khứ, ánh mắt dừng lại trên sản phẩm không bỏ được.

"Cự kì hỏng bét, bộ dáng của anh ta nhất định chính là Grandet nhìn thấy rương vàng, ngấy đến cực điểm." Danae không chút lưu tình châm chọc, tốc độ nói cực nhanh giọng điệu lại mang vẻ giễu cợt.

Quý Nguyên đứng ở một bên nghe rất rõ ràng, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười. Thật ra thì Quý Nguyên rất muốn nói cho Trần Hách Anh, mấu chôt chính là những sản phẩm vừa rồi anh cầm lên không giống nhau, sản phẩm chính Trần Hách Anh chạm cũng chưa từng chạm, ít nhất việc này nói rõ Trần Hách Anh không học chút nào. Dù sao sản phẩm chính của se¬cret đã được làm rõ trên trang web chính thức.

Vẻ mặt của Quý Nguyên vừa lúc bị Trần Hách Anh nhìn thấy, lúc đó mặt anh ta có chút đen rồi, chờ sau khi kết thúc anh ta nhanh chóng đi đến bên cạnh phụ tá hỏi cô vừa rồi Danae nói cái gì, phụ tá sợ chọc giận anh ta không dám nói, chỉ nói là phê bình nhân viên quay thử khác.

"Thật là ngay cả chó mèo cũng dám tới quay thử, " Trần Hách Anh liếc mắt nhìn Quý Nguyên một cái, giọng nói không nhỏ, vừa vặn có thể để cho Quý Nguyên nghe thấy.

Quý Nguyên không thèm để ý đến lời nói của Trần Hách Anh chút nào, anh vừa nhận được thông báo của nhân viên làm việc, cất bước đi đến trước máy quay.

Tất cả mọi người ở đây đều bị thay đổi trong nháy mắt của anh làm rung động, quả thật, không có lên đài (sân khấu) trước dáng người của Quý Nguyên cũng đã hấp dẫn tất cả tầm mắt của mọi người, nhưng mà khí chất ôn hòa của anh, lại không có bất kỳ ngôn hành cử chỉ vượt trội nào. Ai có thể ngờ tới chỉ một thoáng khi đứng trước máy quay giống như là biến thành người khác, đầu tiên là ánh mắt hờ hững, tiếp theo là động tác và cử chỉ cũng tỉ mỉ tới cực điểm, cánh tay đặt bên người cũng là đường cong vừa vặn.

Quý Nguyên bước từ từ, một mặt nhìn về phía bàn dài một mặt khác đi tới, bộ dáng  cao ngạo của anh, đối với tất cả những thứ quanh mình đều không có hứng thú.

Vốn Danae đang châm chọc lúc này đột nhiên yên tĩnh lại, cô nhìn chằm chằm Quý Nguyên, quan sát từng động tác nhỏ xíu và vẻ mặt của anh.

Rốt cuộc lúc mọi người dang đưa mắt nhìn Quý Nguyên lại đi tới một phía bàn dài khác, sau đó ngồi xuống ghế, một tay anh chống cằm đầy nhàm chán, mà khóe mắt đuôi mày đều lộ ra ưu nhã và cao quý, cho đến ánh mắt quét qua một cái bình thủy tinh trước mặt mới giống như là rốt cuộc bị cái gì hấp dẫn, anh vươn tay, đầu ngón tay thon dài trắng nõn, ngón tay đụng phải một cái bình nhỏ nhỏ.

Đây là sản phẩm chính của se¬cret trong năm nay, trong đầu của Danae nói tốt.

Thân bình trong lòng bàn tay anh chuyển một cái vừa vặn đối diện với ống kính, Quý Nguyên chậm chạp hơi cong môi một cái, giống như là được thứ thần thánh lấy lòng, rốt cuộc thoáng nhìn một cái xuống nhân gian.