Một cái chớp mắt như vậy, Quý Nguyên cảm thấy Chu Diễn trước mặt này chính là người tùy ý khống chế cuộc sống đời trước của anh, tùy tiện xâm phạm không gian an toàn của anh, tự mình quyết định lại cho là đương nhiên lẫn lộn trong chuyện đến gần hay xa lánh trong quan hệ của hai người.
Chu Diễn buông lỏng tay một chút, tạm thời đặt đôi đũa đang cầm trong tay lên chén, tay cậu thả lại trong túi, để tránh Quý Nguyên nhìn thấy nắm đấm nổi đầy gân xanh của cậu lúc này.
Trong lòng có vô số giọng nói dụ dỗ Chu Diễn, nói cho cậu biết Quý Nguyên sẽ hôn môi với người khác, sẽ thân mật với người khác, cho nên không bằng vây anh lại trong thế giới của bản thân, không bằng giấu Quý Nguyên đi. Tâm ma như vậy đã quấn Chu Diễn hai đời, cậu thường xuyên cảm thấy điều này cũng có lý, thậm chí đã quyết định làm như vậy.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tràn ngập sinh khí của Quý Nguyên, Chu Diễn lại không có cách nào xuống tay làm như vậy. Cậu biết mình không bình thường, tự chủ hôm nay chỉ sợ cũng là tạm thời, rõ ràng Chu Diễn biết việc cố chấp của mình sợ rằng còn nghiêm trọng hơn đời trước.
Cậu nhìn Quý Nguyên, có lúc muốn biến thành bươm buớm nhẹ nhàng đậu trên mí mắt của anh hôn anh một cái, như vậy trong lòng Chu Diễn sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng có lúc cậu lại không nhịn được hận không thể từng miếng từng miếng ăn tươi nuốt sống Quý Nguyên, như vậy mới có thể làm hoàn toàn biến anh thuộc về mình.
Nhưng vào giờ phút này, Chu Diễn còn bảo vệ được lý trí của mình hiểu rõ Quý Nguyên thích mềm không thích cứng, cho nên lúc này còn phải tiếp tục giả vờ thành dáng vẻ vốn có của Chu Diễn mười bảy tuổi. Hoặc có thể nói, khó có thể làm giả được dáng vẻ của Chu Diễn mười bảy tuổi.
Chu Diễn mười bảy tuổi nghiễm nhiên trở thành người không có sự khác thường trong tam quan, chuyện khác cậu hạ đao không do dự, nhưng mà đụng phải chuyện của Quý Nguyên thì ranh giới cuối cùng là anh không bị thương tổn chỉ là giơ tay lên chém xuống mà thôi.
Nội tâm Quý Nguyên đang nhảy thùm thùm, mặc dù là nhìn chằm chằm người ta, nhưng không có sức, hai chân mềm nhũng muốn quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ bây giờ Chu Diễn kéo mình vào trong phòng làm một vài chuyện không thích hợp với giá trị cốt lõi của Xã Hội Chủ Nghĩa.
Ánh mắt và động tác của Chu Diễn, giống như mãnh thú đang ẩn núp, tùy lúc chuẩn bị săn thú.
Mẹ, mẹ à, con trai bảo bối của người sợ rằng sẽ gặp nạn trong tay biến thái.
"Anh biết rõ nói như vậy em sẽ không vui, " Chu Diễn mở miệng, giọng nói không đáng sợ giống như trong dự đoán của Quý Nguyên, ngược lại trong giọng nói không vui còn lộ ra một chút uất ức nói, "Em thích anh lắm."
Câu tỏ tình này không chứa một chút cảm xúc giả dối nào, cho nên nghe cực kỳ động lòng người.
Hai đời, mặc dù Quý Nguyên biết rõ Chu Diễn thích mình, nhưng nói thật tỏ tình vừa bình tĩnh mặt đối mặt vừa thật thà như vậy thì đây là lần đầu tiên anh nghe được.
Tim anh lại đập nhanh lên, nhưng mà khác với cảm giác vừa rồi, mới vừa rồi là sợ, bây giờ là hoảng, tâm hoảng ý loạn cực kỳ.
"Chớ có nói lung tung, " Quý Nguyên mặt đỏ tới mang tai, khó có thể che giấu tâm tình chập chờn, "Em thích cái rắm."
Chu Diễn nhìn phản ứng của Quý Nguyên, quả nhiên thái độ của anh mềm xuống, trong mắt cũng không có thử dò xét và phòng bị như trước, vì vậy đè nén sóng gió trong lòng mình lại, nói tiếp.
"Anh chưa từng yêu ai, đi diễn không phải để cho người ta chiếm tiện nghi sao?" Câu này của Chu Diễn là nói thật.
Đừng nói Quý Nguyên hiện tại, ngoài trừ đời trước trước khi chết Quý Nguyên từng có một đoạn thời gian mập mờ với Trì lập An, anh là một đứa trẻ ngây thơ chưa từng yêu ai.
Nhưng sự thật là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác.
Anh chưa từng nói chuyện yêu đương là do ai làm hại? Lửa giận trong lòng Quý Nguyên như muốn phun ra ngoài, nhưng nghĩ đến Chu Diễn trước mắt này cũng không phải là Chu Diễn đời trước đó, lại cứng rắn đè xuống tức giận, lời đến khóe miệng chuyển một cái, thành: "Cái gì là chiếm tiện nghi với không chiếm tiện nghi, đó là quay phim, đã nói với em như vậy chẳng lẽ sau này có người yêu có vợ có con thì phải rút khỏi Làng Giải Trí sao?
Anh nhìn Chu Diễn còn bày ra một bộ dáng ngụy biện, muốn nhấc chân đạp cậu, không ngờ chân Chu Diễn lại dài như cái bàn vậy, hai chân vừa động đã kẹp chặt chân của Quý Nguyên trong bắp bùi.
"Buông ra." Quý Nguyên dùng sức rút ra, thật sự là một cái đã rút được ra, nhưng bị tay của Chu Diễn nắm được, mạnh mẽ nắm cổ chân của anh, khiến Quý Nguyên đột nhiên làm ra hành động tiếp theo mất đi thăng bằng.
Vì vậy cái câu buông ra kia rất không có tính uy hiếp.
Cách tất, Chu Diễn cũng có thể sờ tới mu bàn chân mềm mại của Quý Nguyên. Quý Nguyên này nhìn gầy, nhưng có rất nhiều chỗ giấu thịt, làn da thì mềm mại. Chu Diễn nhịn không được, một tay nhéo mu bàn chân của Quý Nguyên, rồi sau đó trước khi Quý Nguyên tức giận lập tức buông lỏng tay ra.
Trải qua một hồi ầm ĩ của bọn họ như vậy, sợi mì trước mặt đã bắt đầu bị ngâm nước đến nở ra.
Quý Nguyên cũng không muốn dây dưa quá nhiều những vấn đề này với Chu Diễn, dứt khoát cúi đầu cầm đũa lên lần nữa: "Mau ăn, ăn xong rửa chén đi."
Chu Diễn vẫn còn nghe lời, ngoan ngoãn ăn xong đi rửa chén. Quý Nguyên thở ra một hơi, tự mình đi qua ghế sa lon tiêu cơm, lại có chút phát sầu mình tại sao mềm lòng cho Chu Diễn vào ở như vậy.
Chu Diễn rửa chén xong trở lại, đến cọ bên cạnh Quý Nguyên, có ý nhân cơ hội chiếm tiện nghi: "Vậy nụ hôn đầu của anh có phải cũng mất khi quay phim không?"
Quý Nguyên liếc xéo cậu một cái, trước không lên tiếng.
Chu Diễn còn nói: "Em thích anh...anh cũng thích em, vậy chúng ta chớ để tiện nghi cho người ngoài."
Ý của cái câu này chính là để bọn họ hôn trước một cái.
Quý Nguyên cảm thấy Chu Diễn coi anh là đồ ngốc.
Anh nhấc chân, chân vừa đúng lúc đặt vào tim Chu Diễn, ngăn cản động tác muốn tiếp tục đến gần của Chu Diễn, bởi vì cơm tối ăn quá no, hơn phân nửa hơi sức đều dùng trong lúc ăn, lúc nói chuyện mang theo chút lười biếng, đôi mắt khép hờ thu lại ánh mắt sắc nhọn, Chu Diễn chưa từng cảm thấy sự lạnh lùng trên người Quý Nguyên: "Chu Diễn, có phải em coi anh như đứa ngốc không?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, Quý Nguyên cảm thấy trái tim của Chi Diễn bị đạp dưới chân, bỗng nhiên nhịp đập của trái tim bên trong chợt dồn dập hơn không ít.
Mới vừa rồi chỉ là động tác ngăn cản đối phương đến gần, lúc này lại trở thành củ khoai lang phỏng tay, Quý Nguyên vội vàng dùng một chân đạp Chu Diễn ra, rồi sau đó thu chân mình lại, nhảy qua một chỗ khác, thẹn quá thành giận buột miệng mắng: "!Thao, sao em lại có thể đặc biệt hạ miệng cắn mông lão tử, em có thể chưa hôn anh sao?"
Nợ cũ này trong lòng Quý Nguyên vẫn nhớ, chính là không tính nói ra. Ai ngờ Chu Diễn đánh rắn trên cây, còn muốn dùng đến cái này để chiếm ưu thế.
Chu Diễn không ngờ Quý Nguyên biết chuyện này, nhất thời không nói một câu nào.
Quý Nguyên nhân cơ hội này đứng dậy, đứng lên như một làn khói chui vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi xong ra ngoài ném cho Chu Diễn cái gối: "Tự mình dọn dẹp một chút rồi ngủ đi, không được ồn ào."
Anh xoay người vào phòng mình, lạch cạch khóa cửa phòng lại, suy nghĩ một chút còn lấy ra một cái ghế chặn lại, lúc này mới thoáng an tâm.
Quý Nguyên xoay người nhào vào chăn, với chính mình chỉ hận không thể rèn sắt thành thép. Anh đối với đề nghị muốn hôn tiếp của Chu Diễn vừa rồi, thậm chí có một chút động lòng.
Quả thực là trên đời này không có tiền đồ nhất là người đó!
Mất mặt là thật mất mặt.
Quý Nguyên lăn qua lộn lại không ngủ được, trong căn phòng nhỏ Chu Diễn đi nhặt gối đầu cũng không ngủ được.
Cậu lăn qua lộn lại đều là hình ảnh Quý Nguyên ngồi trên ghế sa lon nhấc chân mềm mại đạp vào ngực mình, đôi mắt Quý Nguyên tự cho không thấy, nhưng mà; lạnh nhạt dụ dỗ người, vẻ ngoài của Quý Nguyên thật sự rất tốt, chỗ cần nhiều thịt thì nhiều mà chỗ cần ít thịt thì ít, sống mũi cao lại không cao ngất, hình dáng và màu sắc của đôi môi rất hoàn hảo, mỗi khi trên mặt có hành động gì thì má lúm đồng tiền như ẩn như hiện càng làm cho Chu Diễn miệng đắng lưỡi khô.
Rất muốn muốn hung hăng thương yêu anh.
Chu Diễn nghĩ vậy trong lòng bốc hỏa, thật sự nhịn không được từ trên giường thở hổn hển muốn làm, chạy vào phòng vệ sinh sát vách Quý Nguyên giải quyết một lần.
Đạo lý nếu không biết nhẫn nhịn thì chỉ có thể tồn tại trong một thời gian ngắn, hiện tại Chu Diễn đang nghĩ làm thế nào để phá cửa xông vào đè người tại chỗ mà khi dễ.
Quý Nguyên ở bên kia thuần khiết hơn nhiều so với Chu Diễn, lúc này rất miễn cưỡng Chu Diễn nào đó, chuyện hôn môi bỏ qua một bên, chợt điện thoại di động nhảy ra một cái thông báo.
Quý Nguyên lấy điện thoại di động ra híp mắt liếc mắt nhìn.
Hôn mặt tròn tròn: 【 hôn 】【 hôn 】【 hôn 】
Quý Nguyên đang buồn ngủ bị icon cái hôn này của Chu Diễn làm giật mình, không chỉ cơn buồn ngủ bay mất, mà nhớ tới ý tưởng hoang đường này của mình, ngay sau đó lại nhớ đến chuyện sáng nay bị người trang điểm hiểu lầm tên của mình và Chu Diễn là tên của người yêu.
Mặc dù tiện tay thay đổi nhưng anh thay đổi cũng chỉ được một nửa, nhưng Quý Nguyên vẫn cảm thấy phần lớn trách nhiệm là do Chu Diễn.
Cái lưới rách này, lưới rách này còn quấy nhiễu giấc ngủ của anh.
Đánh đầu Chu Diễn: em đổi lại nick name của Cầu Cầu đi. 【 chủy thủ 】
Quý Nguyên mở miệng, một loại lạnh lẽo như băng.
Hôn mặt tròn tròn: không muốn đổi.
Không phải, cả người lạnh lùng, động tác thật nhanh thêm vào một chữ sau tên của mình, sau đó lập tức nhắn tin cho Chu Diễn.
Đánh đầu chó Chu Diễn: 【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】
Đánh đầu chó Chu Diễn, hôn mặt Viên Viên, một là tên hai người không còn đối xứng nhau nữa, nhìn như vậy không còn giống tên của người yêu nữa? Quý Nguyên nhìn chung quanh, tạm thời hài lòng.
Cầu Cầu an tĩnh giây lát.
Tích tích một tiếng, trong bóng tối lần nữa Quý Nguyên với di động nhìn.
Hôn Viên Viên mặt non nớt: 【 xấu hổ 】【 xấu hổ 】【 xấu hổ 】
Hôn Viên Viên mặt non nớt, đánh đầu chó Chu Diễn, lập tức càng giống như tên của tình nhân.
Trong đầu Quý Nguyên bị Chu Diễn da mặt dày chọn trúng, đập thình thịch không ngừng, anh đang trên giường lăn lộn, dùng sức đập xuống giường.