Tần Dao nhìn con phố sầm uất trước mặt, đèn lồng được treo khắp mọi nơi. Người người nhà nhà nô nức đi xem hội, nắm tay nhau vui vẻ nói cười. Khung cảnh ấm áp như trong mộng.
Ngày trước nhìn vào những tư liệu trắng đen, cô không thể mường tượng hết vẻ đẹp này. Bây giờ được tận mắt trải nghiệm, quả nhiên là vô cùng xúc động. Tần Dao đi bên cạnh Dạ Huyền, cô hết nhìn bên trái lại ngó bên phải. Bộ dạng như trẻ con lần đầu nhìn thấy thế giới bên ngoài của cô khiến Dạ Huyền nhịn không được bật cười, hắn vươn tay véo má cô trầm giọng:
- Nàng sao vậy? Cứ ngẩn ngơ mãi.
Tần Dao ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt đã sớm bị cái lạnh đầu đông làm cho đỏ ửng. Cô để mặc Dạ Huyền chỉnh lại áo choàng cho mình, nhàn nhạt nói:
- Hôm nay cảm ơn huynh. Lâu rồi ta mới có dịp vui như thế này.
Dạ Huyền ôm lấy hai má đã lạnh cóng của Tần Dao, cười đáp:
- Nếu nàng thích, Nguyên Tiêu ta lại dẫn nàng đi chơi.
Tần Dao hai mắt sáng lên, híp mắt cười với Dạ Huyền.
- Thật sao? Vậy thì hứa rồi nhé.
Dạ Huyền gật đầu, sau đó nắm lấy tay cô dẫn xuyên qua đám đông. Họ đi khắp nơi, còn thắng không ít phần thưởng từ những trò chơi trên phố. Chỉ cần là thứ Tần Dao thích, hắn đều sẽ mua tặng cho cô. Mặt nạ, ngọc bội, kẹo hồ lô,... Cho đến giấy dán. Hai người nam thanh nữ tú đi trên đường, thu hút không ít ánh nhìn của người khác. Tần Dao vì mải mê dạo phố, hoàn toàn không nhận ra bản thân đang tay trong tay với Dạ Huyền không khác gì cặp đôi trong các show hẹn hò.
Tần Dao thật sự không biết mệt, đi một vòng lại muốn đi thêm vòng nữa. Lúc hai người về đến Hầu Phủ thì trời cũng gần sáng. Tần Dao ôm trên người quá nhiều đồ, nhíu mày nhìn bức tường sau hậu viện:
- Cao quá, làm sao mà trèo qua được đây?
Dạ Huyền khoanh tay, bật cười:
- Ta bế nàng bay qua tường. Không phải lúc tối nàng bảo rất thích sao?
Tần Dao xụ mặt, lắc đầu nói:
- Không được, nếu để ai đó nhìn thấy thì ta sẽ bị Tổ Mẫu đánh gãy chân mất. Vẫn là tự ta leo vào.
Dạ Huyền thấy nàng đem đồ đặc nhét vào lổ chó dưới chân tường, sau đó xoắn tay áo chuẩn bị tư thế phóng lên thì vội ngăn cản:
- Chờ đã, nếu ngã xuống thì chân nàng vẫn sẽ gãy đó.
Tần Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có khả năng. Tường nhà thời cổ đại đều xây rất cao để chống trộm, lại không có chỗ chịu lực để leo lên.
Dạ Huyền thấy cô dừng động tác thì lắc đầu, sau đó bước lên ôm lấy eo cô. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lắc mình một cái thì cô đã vững vàng đáp xuống tường viện phía trong. Tần Dao chột dạ, theo phản xạ nhìn ngó xung quanh. Dạ Huyền vẫn chưa buông cô ra, cười nói:
- Đừng nhìn nữa, sẽ không có ai rảnh rỗi ra đây vào giờ này đâu. Ta khuyên nàng sau này đừng làm chuyện xấu thì hơn.
Tần Dao nhìn hắn, nhíu mày hỏi:
- Tại sao?
Dạ Huyền rời tay, trầm giọng đáp:
- Vì bao nhiêu suy nghĩ đều viết hết lên mặt rồi. Người ta vừa nhìn đã biết.
Tần Dao vuốt vuốt má, cất giọng thản nhiên:
- Nói như ngài làm chuyện xấu rất chuyên nghiệp?
- Dù sao cũng thành thạo hơn nàng. Được rồi, mau vào trong đi.
Tần Dao nhặt lại đồ rồi trở về phòng, không nhận ra ánh mắt Dạ Huyền nhìn mình trở nên sâu thẳm. Hắn chưa từng nghĩ hơi ấm bàn tay cô lại khiến hắn lưu luyến đến vậy, chỉ cần nắm một lần là không muốn buông ra. Vậy mà thứ tốt đẹp ấy lại từng thuộc về Dạ Hiên, điều đó chỉ mới nghĩ thôi đã khiến hắn muốn phát điên vì đố kỵ.
- Chủ tử, chúng ta nên trở về rồi.
Giọng nói của Lưu Phi kéo Dạ Huyền ra khỏi những suy nghĩ cực đoan. Hắn buông lỏng tay, nét mặt trở nên vô cảm:
- Dạ Hiên đúng là biết cách chừa đường lui cho mình. Cực nhọc ở Thái Miếu một đêm cũng không phải uổng phí.
- Thái Tử hành sự cẩn trọng, chúng ta không nên lơ là. Thuộc hạ đã theo dõi nhiều ngày, vẫn không tìm ra cách thức hắn liên lạc với kẻ kia.
Dạ Huyền nhếch môi, lạnh lùng nói:
- Rút người của chúng ta về, không cần bó chặt tay chân của hắn.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Hai người vô thanh vô thức rời khỏi Hầu Phủ.
Giống như Tần Dao dự đoán, Tần lão phu nhân tức giận không nhẹ. Mới sáng sớm đã thấy Tần Ninh quỳ bên ngoài cửa viện, có vẻ đã quỳ suốt đêm. Liễu Yên tự ý chủ trương bị phạt 50 gậy vẫn còn mê mang chưa tỉnh. Tần phu nhân muốn khuyên nhủ nhưng không dám, chỉ biết vào cung tìm cứu viện.
- Tẩu tẩu cũng biết tính tình mẫu thân rồi đấy. Ta còn có thể nói gì. Đây là lựa chọn của Ninh nha đầu, là phúc hay hoạ thì tự mình gánh lấy thôi.
Tần phu nhân là người đôn hậu, không muốn thấy cảnh bất hoà. Vân Quý Phi thấy nàng lo lắng thì trấn an:
- Mẫu thân cũng chỉ làm cho thiên hạ nhìn, tránh nhiều người nhiều miệng đồn đãi không hay. Tẩu cứ yên tâm.
- Chỉ mong là vậy. Dạo gần đây thấy nương nương khí sắc không tốt, có phải lại bệnh rồi không?
Vân Quý Phi xua tay, cười đáp:
- Tạ tẩu tẩu quan tâm, ta vẫn rất khỏe. Đêm qua xảy ra nhiều chuyện, còn chưa hỏi xem Dao Dao thế nào rồi?
- Nó thì thế nào được, vừa về phủ đã lăn ra ngủ rồi.
Trong lòng Vân Quý Phi thoáng yên tâm. Sự việc xảy ra, người nàng lo nhất chính là Tần Dao. Dù sao qua ngần ấy thời gian nha đầu ấy đối với Dạ Hiên vẫn một lòng không đổi, nhìn thấy cảnh tượng kia sao có thể không đau lòng. Nhưng có lẽ nha đầu trưởng thành rồi, cũng biết buông tay đúng lúc. Như vậy cũng tốt, mẫu thân luôn vì chuyện này mà lo lắng. Hiện giờ đã có thể yên tâm. Tần phu nhân không hẹn mà có cùng suy nghĩ với Vân Quý Phi, bà cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Tần phu nhân hàn huyên mấy câu với Vân Quý Phi rồi rời cung.
Hoàng Đế buổi trưa lại đến Mai Hoa Điện, cùng Vân Quý Phi nói chuyện phiếm. Hậu cung nhiều người, nhưng từ khi nàng nhập cung thì nơi này và Thái Hoà Điện là hai nơi mà hắn thường xuyên lui tới. Có lúc nàng muốn tự mình lừa mình, tin rằng hắn đối với nàng là thật lòng thật dạ. Nhưng quá khứ vẫn còn đó, nó như nhắc nhở nàng đừng quá chìm đắm vào mộng ảo.
Hoàng đế thấy nàng đột nhiên trầm mặc, lo lắng hỏi:
- Vân Nhi, nàng sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?
Vân Quý Phi lắc đầu, dịu dàng nói:
- Sắp đến ngày giỗ của Dung tỷ tỷ, thiếp muốn ra ngoại thành viếng tỷ ấy.
Hoàng Đế ôm lấy Vân Quý Phi, cất giọng nhàn nhạt:
- Vân Mộng Sơn cách nơi này rất xa, đường núi hiểm trở. Nàng đang mang thai, không nên đến đó. Cứ để Huyền Nhi đi là được rồi.
Vân Quý Phi nép trong lòng Hoàng Đế, nghẹn ngào nói:
- Bệ hạ không nhớ tỷ tỷ sao?
Hoàng Đế trầm mặc không đáp, điều này càng khiến trái tim Vân Quý Phi thắt lại. Nàng đúng là ngốc mà, sao Người có thể không nhớ cho được? Nàng biết bản thân không nên đố kỵ, nhưng vẫn là làm không được. Phải chi Dung Hoàng Hậu là người độc ác thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ không thấy bản thân có lỗi.
Đêm, trong điện Chiêu Nghi không một bóng người. Hoàng Đế một mình lặng lẽ đứng trước chân dung của cố nhân, trầm mặc không nói gì. Dạ Huyền quỳ bên cạnh, nhịn không được hỏi:
- Phụ hoàng có từng hối hận không?
Hoàng Đế ngồi xuống bậc tam cấp đối diện hắn, cất giọng buồn bã:
- Đương nhiên rồi, hối hận vì không thể bảo vệ nàng ấy cùng những người mà nàng ấy trân trọng.
Dạ Huyền nhếch môi, cười cay đắng: - Vậy mà ngày đó người lại tin cái gọi là chứng cứ mà Khương Mộ đem về. Bức mẫu hậu treo cổ tự sát. Bây giờ người đến đây nói người hối hận rồi, mẫu hậu cũng không nghe thấy nữa.
Hoàng Đế cúi đầu, không biết nên làm sao đối diện với ánh mắt oán hận của Dạ Huyền. Đúng vậy, làm hoàng đế cũng có lúc lực bất tòng tâm. Dù không cam lòng cũng phải vì đại cuộc. Năm đó Cố Thành diệt vong, ba thước lụa trắng không những giết chết Lâm Tĩnh Dung, mà cũng đã giết đi Dạ Ngọc. Cái gọi là nhân quả báo ứng không biết khi nào mới đến.
Dạ Huyền nhìn Hoàng Đế bằng ánh mắt thương hại, sau đó quay người rời khỏi Chiêu Nghi Điện. Hoàng Đế hai mắt ngấn lệ nhìn theo, cảm thấy trái tim đau như cắt. Cố nhân đi rồi, bao nhiêu gánh nặng đều đè trên vai hắn.