"Tất cả mọi người đều không đánh lại được?" Tần Mộc Phong hỏi ngu tập hai.
Đường Lãng gật đầu lia lịa: "Cộng tất cả mọi người vào cũng không đánh lại được!"
Lúc này không biết Lục Cảnh Lễ nghĩ ra cái gì mà hai mắt sáng rực lên: "A! đúng rồi, chúng ta có thể tìm cứu viện mà! Đại thần Hàn Kiêu đâu rồi?"
Đường Lãng gãi đầu: "Chắc là đang đi mua đồ ăn?"
"Hửm, tìm tôi à?" Đằng sau lưng, một người đàn ông để tóc dài tay cầm một túi thức ăn đi đến.
Đường Lãng vội vàng nịnh nọt đi lên đón: "Đúng đúng đúng, ông nội đến kịp thời quá! Mấy cô gái này đang chặn cửa không cho Lục Đình Kiêu động phòng này! Phải vượt qua ba cửa mới cho vào! Bây giờ đã vượt qua hai cửa rồi, chỉ còn một cửa nữa thôi! Chính là phải đánh bại Annie đó, này chỉ có thể dựa vào ông nội mà thôi!"
Hàn Kiêu sải bước về phía đối diện, nhìn Đường Lãng với ánh mắt như thể nhìn một thằng đần: "Tại sao tôi lại phải đánh vợ tôi?"
"À thì, không phải! Theo quy tắc thì... thực ra ông nội nên đứng về phía chúng con đấy!" Đường Lãng vội nói.
Hàn Kiêu “à” một cái, sau đó nói: "Vậy thì cứ coi như tôi đầu quân cho địch vậy!"
Tất cả mọi người: "..."
Hy vọng duy nhất... cứ thế mà quay mông vào mặt họ?
"Ha ha ha ha... Annie, làm tốt lắm! Bây giờ Đại thần là người của chúng tôi rồi! Mấy người các cậu ngoan ngoãn chịu chết đi!" Phong Tiêu Tiêu hưng phấn đứng chống nạnh, tỏ ra ta đây cuối cùng cũng lội ngược dòng được một cú.
"Chờ một chút." Lục Đình Kiêu cầm điện thoại đi sang một bên.