Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 43: Chính cô không có tỉnh, đừng trách tôi



Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng, cảm giác lơ lửng chơi vơi giữa bầu trời đêm làm cho trái tim đã tan nát của cô lại bị thương nặng thêm lần nữa.

Cuối cùng, Nam Cung Kình Hiên có thể thở một hơi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng chăm chú nhìn nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Cô mà còn khóc lóc om sòm, tôi sẽ trực tiếp từ nơi này quăng cô xuống!”

Tay của Dụ Thiên Tuyết gắt gao nắm chặt lan can, lại bị anh hung hăng gỡ ra nắm vào trong tay mình, khiến cho anh trở thành điểm bám víu duy nhất của cô.

“…..” Cô dần lấy lại bình tĩnh - ý thức trở về đại não, nước mắt đong đầy nóng hổi như trước, mái tóc mềm mại bị gió thổi bay tán loạn tạo cảm giác tuyệt đẹp mà thê lương: “Nam Cung Kình Hiên…..Tôi hận anh, tôi hận không thể giết chết anh!!”

“Ha ha…..” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, buông một tay của cô ra: “Tốt, tới giết tôi đi!”

“A.....! !” Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng níu lấy tây trang của anh, bị dọa sợ đến nước mắt trào ra một lần nữa, nóng hổi chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Đừng làm tôi sợ…..Tôi sợ độ cao, tôi thật sự sợ độ cao!!”

Nam Cung Kình Hiên cực kỳ hưởng thụ giây phút ngắn ngủi cô chịu khuất phục, đôi mắt ẩn sâu sự kiêu căng khẽ nheo lại, chậm rãi đi tới ôm cô, ôm cô đặt xuống, nắm chặt tay của cô tránh cho cô nổi điên lần nữa, thấp giọng tà mị nói: “Sớm ngoan ngoãn như vậy phải tốt không, hửm?”

Hai chân của Dụ Thiên Tuyết mềm nhũn, thống hận bản thân yếu đuối, cô cắn môi, nước mắt lớn như hạt đậu tràn mi, thấm ướt áo sơ mi bên trong tây trang của anh.

“Tôi hận anh…..Tôi hận anh tôi hận anh!!” Cô khàn giọng kêu lên, bị giam cầm trong lòng anh không thể động đậy dù chỉ một chút, cổ tay trắng noãn bị một bàn tay siết chặt, toàn thân run rẩy không ngớt.

Nam Cung Kình Hiên chỉ coi như cô phát tiết chút tức giận còn sót lại, chịu đựng vết thương trên mặt bị chảy máu đau xót, đợi cô khóc xong.

“Được rồi! Còn khóc nữa tôi đảm bảo dù cô thật sự ngã xuống tôi cũng không quan tâm!” Rốt cuộc anh nhịn không được, lạnh giọng khiển trách!

Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, đôi môi không chút huyết sắc giật giật như muốn nói cái gì, nhưng trước mặt bỗng tối sầm ngửa đầu vô lực ngã trong lòng anh, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên buồn bã, vội vàng đưa tay giữ chặt thân thể đang trượt xuống của cô. t

Ngất đi?

Đôi mày tuấn dật của Nam Cung Kình Hiên cau lại, trong khoảng cách gần gũi như vậy, anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tái nhợt, nước mắt chảy đầy mặt.

Anh đích thật có tàn nhẫn một chút, chẳng qua là ngẫm nghĩ lại.....Em gái mà cô luôn miệng nhắc tới kia, thật sự đã không nhìn thấy rồi sao?

Quỷ thần xui khiến, trong đôi mắt thâm thúy của anh thoáng qua một tia sáng quỷ dị, cúi người ôm lấy cô, cô nhẹ đến nỗi anh không cảm thấy sức nặng, nhẹ tựa lông vũ.

Trong màn đêm tối đen như mực, người đàn ông cao lớn rắn rỏi mở cửa xe, ôm một cô gái nhỏ đang hôn mê nhét vào ghế phụ, vô ý thức vén những sợi tóc rối trên mặt cô, giúp cô nịt chặt dây an toàn, cài khóa tại một bên hông mảnh khảnh chưa đầy một nắm tay của cô.

“Tôi thật sự là trúng tà mới có thể mang cô đi…..” Thủy triều gợn sóng trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên, cúi đầu nói xong, đứng dậy đóng cửa xe.

Lam Úc đang quan sát ghi chép số liệu nữa ngày rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng, bây giờ, Thiên Nhu hoàn toàn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cho nên anh liên tục nhíu mày, cũng không dám nói thêm điều gì, đến khi đi ra ngoài mới thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía ban công, lại ngoài ý muốn phát hiện bóng dáng mảnh khảnh yếu đuối kia đã không còn đứng ở nơi đó.

“Thiên Tuyết!” Anh khẽ gọi, nóng lòng chạy tới, nhìn bốn phía đều không thấy cô.

Hạ tầm mắt nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy một chiếc xe đen bóng lướt qua tạo thành một đường vòng cung ưu nhã, nghênh ngang rời đi.

*****

Biệt thự nhà Nam Cung.

Kiến trúc xa hoa như cung điện, một người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần từ trong xe bước ra, sắc mặt phức tạp ôm một cô gái nhỏ từ ghế phụ ra, mặc dù thần sắc không kiên nhẫn, động tác lại theo bản năng vô cùng cẩn thận.

“Là chính cô không có tỉnh…..Đừng trách tôi.” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có một tia khát vọng, vầng trán kiêu căng tỏa hàn khí ra bốn phía, chế trụ vòng eo mềm mại, kề sát vào mặt cô, cảm nhận được cô hô hấp yếu ớt, ám ách nói một câu.