Mặc dù chúng tôi là vợ chồng hợp đồng, nhưng tốt xấu gì tôi cũng mang tiếng mợ hai của nhà họ Phó. Nếu bị anh trai Phó Tiện mượn đi làm phiên dịch thì không hay chút nào…
Nhưng Phó Tiện chỉ im lặng vài giây đã đồng ý.
Người này cũng thật sảng khoái, vừa nói được xong thì cúp điện thoại luôn, đến đi đâu, mấy giờ, cần phải chuẩn bị gì không cũng không thèm hỏi.
Mấy phút sau, điện thoại của Phó Tiện rung lên.
Lúc đó, anh đang thong thả ăn bò bít tết ba phần tái, dao nĩa đặt xuống xẻ ra một đường hồng.
Mới sáng tinh mơ, thật đúng là biết hưởng thụ.
Cho đến khi chiếc dĩa trống rỗng, Phó Tiện mới cầm điện thoại lên.
Tôi nhìn trộm sang, hình như do Phó Thời Chinh gửi tới, tin nhắn gửi chi tiết thời gian, địa điểm linh tinh.
Sau khi ăn sáng xong, Phó Tiện cùng tôi tới công ty.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Nghe đồn thì trước cả khi tàn tật, Phó Tiện cũng là tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi đàng đi3m, tiêu xài phung phí, hầu như chẳng mấy khi tới công ty.
Tôi vốn tưởng anh sẽ bảo tài xế đưa tôi đi giống những lần trước.
Trên đường đi, Phó Tiện vẫn kiệm lời như mọi khi.
Chỉ đến khi sắp xuống xe, anh mới quay sang hỏi một câu: “Có lẽ sẽ đề cập tới những từ ngữ nguyên ngành, em có nắm chắc không?”
Mặc dù tôi rất muốn khoe khoang trước mặt kim chủ, nhưng công việc kinh doanh của Phó thị động một chút cũng lên tới hàng trăm triệu, đây không phải chuyện đùa, tôi chỉ có thể lắc đầu thành thật:
“Em không chắc.”
Vốn tưởng rằng Phó Tiện sẽ nói bây giờ anh sẽ sai người tìm một phiên dịch chuyên nghiệp, nhưng anh chỉ nhắm mắt thư giãn.
Vẫn hờ hững ung dung như cũ.
…
Ngay khi tôi và Phó Tiện vừa đến phòng họp, Phó Thời Chinh và đối tác nước ngoài kia cũng bước vào.
Tôi vội vàng đứng dậy, thận trọng chào hỏi.
Mọi thứ sau đó…
Đều suôn sẻ vô cùng.
Nhưng người khiến mọi thứ suôn sẻ cũng không phải là tôi, mà là tay chơi không học vấn không nghề nghiệp trong lời đồn kia – Phó Tiện.
Hồi đi học, điểm số của tôi đội sổ, trình độ tiếng Đức cũng rất bình thường. Sau khi tốt nghiệp tôi lại không làm công việc liên quan đến chuyên ngành, có thể nói lưu loát đã xem như ngoài mong đợi rồi.
Nhưng dù vậy, khi nói đến một số thuật ngữ chuyên môn trong ngành của bọn họ, tôi không phiên dịch nổi.
Mỗi lần như vậy, Phó Tiện ở bên cạnh sẽ lên tiếng kịp thời.
Anh vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt kia, ngay cả giọng điệu cũng dửng dưng, nhưng phát âm lại rất chuẩn.
Nửa sau của cuộc đàm phán, người nước ngoài bên phía đối tác gần như bỏ qua tôi và Phó Thời Chinh mà nói chuyện riêng với Phó Tiện trong suốt quá trình.
Cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ, người nước ngoài kia thậm chí còn quyết định ký hợp đồng ngay.
Một dự án trị giá hàng trăm triệu, Phó Tiện nhẹ nhàng bâng quơ đã lấy được.
Từ góc độ của tôi chỉ có thể thấy góc nghiêng của Phó Tiện.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, dù hai chân tàn tật nhưng dáng người lại thẳng tắp, phong thái lãnh đạm nhưng kiêu ngạo làm người ta không dám xem thường.
Khi mới quen người đàn ông này, tôi cảm thấy anh rất đơn giản.
Hai chân tàn tật, không thể quan hệ nhưng vẫn xem như bình thường.
Nhưng càng là tiếp xúc, càng cảm nhận được khác biệt của anh.
Sự nguy hiểm, hiếu chiến của Phó Thời Chinh đều bộc lộ ra ngoài, anh ta thể hiện sự sắc bén làm người ta sợ hãi. Nhưng Phó Tiện thì khác, anh xuất hiện trong tầm mắt mọi người bằng phong thái bất cần đời nhất, nhưng càng đào sâu ——