Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 33




Chap 33:
-Vậy là…_ Phu nhân Lucy ngập ngùng
Layla im lặng, tay cho điếu thuốc vào miệng, thở ra làn khói trằn.
-Cậu nhóc phép thuật đó thật ngu ngốc tự đi tìm một mình. Khách sạn này là một mê cung, nếu không có người dẫn đường, cậu ta chết chắc.
~O~
Tôi mơ màng nắm chặt chiếc áo sơ mi trắng của hắn, máu cứ rơi lả tả xuống vai tôi. Jonathan ép tôi vào tường, mặt tôi đối diện mặt hắn.
-Henrold, tôi có thể giúp anh thoát ra khỏi nỗi ám ảnh này, anh có tin tôi như Mars từng tin?
Hắn đấm mạnh bức từng bên cạnh tôi
-Người như em thậm chí không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh của mình thì sao có thể giúp đỡ tôi.
Tôi hốt hoảng, nhưng bây giờ tôi đã hết sức, tôi đã quá mệt mỏi, ngất vào vòng tay lạnh giá của hắn.

.
.
.
Làn da tôi tự nhiên trở nên lạnh đi, tôi trở mình ngồi dậy thì thấy đây là căn phòng của hắn ở khách sạn. Tôi an tâm giở chăn ra chạm chân xuống đất nhưng lưng của tôi vẫn nhói đau.
-A…_ Tôi khẽ rên đụng vào lưng mình
Jonathan mở cửa ra nhìn tôi, trên tay hắn cầm hộp sơ cứu, đi tới đặt trên bàn đầu giường. Hắn giữ hai tay tôi lại.
-Đừng có loay hoay, để tôi thay băng cho em.
-Hả?_ Tôi ngơ ra
Hắn chẳng chờ đợi câu đồng ý của tôi đã tự tiện mở cúc áo đầm , cắt bỏ dải băng sau lưng tôi, khuôn mặt xanh lét trở nên rất khó coi.
-Xin…lỗi…_ Hắn mãi mới có thể thốt ra hai chữ này.
-Không có gì đâu_ Tôi mỉm cười đáp lại, tôi biết sức tôi trâu quá mà và tôi còn trải qua nhiều chuyện đau thương hơn, cái này chẳng là gì.
-Hình như em còn một vết thương nữa_ Hắn phát hiện ra vết bị con báo đen Rumple tấn công – Ai đã khiến em như vậy?
-Không có gì, tôi đã bảo không sao mà!!!
Tôi giãy dụa, hắn càng giữ lưng tôi chặt lại, nhìn vết cào của Rumple
-Đúng là, nếu thế giới này mà diệt vong, chắc em với gián mới có thể sống sót. Vết cào này có từ đâu ra?
-Đâu…ra nhỉ?_ Tôi cố làm thinh, đầu chảy mồ hôi lạnh
-Không ngờ em vẫn sống dai nhỉ trong khi quá nhiều vết thương…_ Hắn tựa khuôn mặt hắn kề vào lưng tôi, l.iếm vào mấy vết thương của tôi – Tôi không bao giờ cho ai chạm vào em.
Tôi đỏ mặt

-Jonathan, tôi đau quá…
Hắn hôn lưng từng miếng da sau lưng tôi.
Cánh cửa phòng được đạp ra, xuất hiện là vẻ mặt đầy mồ hôi và tức giận của Rumple.
-Tìm…thấy…rồi
-Rum…rumple
Tôi nhận ra đó là Rumple, đẩy tên Jonathan ra và cài nút lại sau lưng. Cậu tiến gần lại với vẻ mặt đầy tức giận.
-Cái gì chứ? Tôi cứ tưởng chị mất tích cơ đấy, ai ngờ đâu hai người tìm chỗ để trò chuyện tâm tình nhỉ? Vui sướng chưa?
-Rumple, cậu tìm tôi sao?_ Tôi hơi bị bất ngờ rồi
-Chị! Đi với tôi!
Rumple nắm lấy tay tôi kéo tôi ra, nhưng Jonathan đã kịp nắm bàn tay kia lại, bước đi khí thế và lạnh lùng.
-Cậu có biết phép lịch sự là gì không, Rumple?_ Hắn nhướn mày
-Một người đa nhân cách b.iến thái bắt cóc chị tôi đem về công cụ ấm giường thì bỏ tay ra_ Cậu không hề run sợ đối đáp lại
-Mấy người buông tôi ra đã, tôi không phải là bao tải hay cọng dây thừng đâu đồ trẻ con!_ Tôi tức giận giựt hai tôi lại – Tôi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây và tôi mất tích gần mấy ngày rồi?
Cả hai hơi bất ngờ với tính thế nổi nóng của tôi Này từ khi ở khách sạn này tôi thấy mình càng ngày càng nhiều vết nhăn.
-1 tuần!_ Jonathan nói
-Oh, 1 tuần, 1 tuần? Tôi chưa hoàn thành bài báo cáo của mình. Trời ạ!
Tôi ôm đầu tự kỷ. Tôi không biết là mình đã biến mất gần 1 tuần. Đầu tôi chóng mặt và thiếu máu cộng thêm sức mạnh hồi nãy giờ thì hơi suy sụp. Jonathan và Rumple nhanh chóng đỡ tôi lại.
-Vận động mạnh rồi, nằm yên đi!

-Chị bị sao vậy?_ Rumple hỏi
-Không sao!_ Tôi yếu ớt nói
-Jonathan, tôi sẽ đưa chị Carol về phòng, cảm ơn anh đã gây ra mấy vết thương tích này.
Rumple lạnh mặtđỡ tôi dậy, tránh khỏi bàn tay dơ dáy khỏi Jonathan.
-Cảm ơn em, Rumple_ Tôi nằm trong lòng cậu mà vẫn buồn buồn nhìn Jonathan.
Cánh cửa được liền lại ngay tức khắc ngăn cậu không được đưa Carolyn ra khỏi đây.
-Vô ích thôi Tyson, bỏ cuộc đi, hiện cô ấy có mang dấu ấn của ta. Cô ta không thoát ra khỏi đây được.
Tyson?Tyson ?
Rumple vạch áo bên vai tôi ra nhìn thấy đừng dấu răng mà người thật sự muốn điên lên.
-Carolyn là của ta, đừng để tình yêu mờ quáng che mắt máu mủ của cậu.
Nghe đến từ “máu mủ” thì Rumple run lên.
-Máu mủ?_ Tôi thở hồng hộc nói – Là sao?
Jonathan đi tới ôm tôi vào lòng hắn, vuốt mái tóc tôi.
-Không có chuyện gì đâu, bởi vì chúng ta gặp nhau không phải sự trùng hợp mà là tôi đã yêu em.
Rumple nặm chặt tay lại, muốn đánh hắn nhưng biết sức cậu vẫn không đủ để chống chọi với Jonathan. Cậu ghét bản thân mình.