Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 53: Vụ Án Tên Là Scorpion (2)




-Đấy là vấn đề mà tôi muốn biết!_ Mathew gõ bàn trầm tư
-Không thể nào, ở đây có mấy người tên Mathew?
-5 người, nhưng họ đều bị cử đi ở nơi khác nên chỉ còn một mình sếp là Mathew.
Cả đội đau đầu bứt tóc vò tai
-Nhưng tại sao Carol lại dính đến vụ này?_ Mathew bảo
-Con không biết, chắc bạn gái của tên đó tên là Carol!_ Tên nhóc con bảo
Tôi tức muốn nổ đầu, cái tên này đang lảm nhảm cái gì vậy?

-Hay nhỉ? Một sự trùng hợp sao?_ Mathew đến chỗ hắn quỳ xuống quan sát hắn kỹ hơn – Cậu thật sự là ai hả, nhóc?
-Mathew, đừng dọa Lucas thế chứ!_ Tôi khuyên bảo anh ta.
-Cho tôi nhiều thêm mật thư khi hắn bảo giết người tiếp đi, chắc chắn sẽ có dính dáng đến hắn
.
.
.
Tôi đóng cửa xe thật mạnh đầy mạnh bạo, tay yên vị đặt lên vô lăng mà không nói một lời nào.
-Anh biết chuyện này rồi đúng không?
-Biết gì?
-Anh biết là tên giết người này đang tìm người tên Carol.
-Không biết…
“ Rồ…rồ..”

Tôi nổ máy xe, lái xe với tốc độ nhanh nhất mà tôi có thể làm, chiếc xe dừng trước cổng khách sạn làm hắn suýt nữa ngã ngửa về phía sau.
Tôi không xuống xe, gục đầu vào vô lăng, nước mắt giàn dụa.
-Tôi nghĩ tôi sẽ cố gắng tìm được tung tích của tên kia. Tôi sẽ hy sinh bản thân tôi, tôi sẽ không chết đâu.
-Đừng dại dột vậy Carolyn, giới sát nhân cũng lắm rắc rối hơn người thường nhiều. Chúng tôi thường là được ví như những kẻ bệnh hoạn, tên tâm thần, nhiều từ ngữ độc địa khác nhưng họ không biết rằng chính những con người đó mới đem thế giới vào dạng cân bằng hoàn hảo.
-Tôi cứ tưởng rằng, nhiều tên sát nhân giết người kiểu như ghét thì giết.
-Sát nhân được phân chia thành nhiều dạng khác nhau, nhưng tôi chỉ ví hai dạng là sát nhân vì báo thù và sát nhân vì chướng mắt. Họ diệt đi những con bọ của xã hội hay là họ muốn làm xã hội tôn thờ họ. Rắc rối lắm
Bầu trời tháng mười lạnh giá nửa mùa thu và mùa đông, gió lùa rất dễ chịu. Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn.
-Tôi dũng cảm nhỉ, địch được với một tên khủng bố.
Hắn mãi còn lắng nghe tôi.
- Anh làm ơn, đừng rời xa tôi được không?
-Điều gì làm em nghĩ vậy?
-Tôi không biết, nhưng mẹ tôi bảo rằng “ Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng phải tìm người đàn ông để mình dựa vào” . Có vẻ như là tôi tìm được rồi, tôi tìm thấy anh, kẻ sát nhân của tôi ạ.

Hắn nắm chặt bàn tay tôi thôi bạo hơn, tôi chỉ vừa chớp mắt một xíu, hắn đã hóa thành lớn. Hắn tặng cho tôi nụ hôn ngay giữa trán. Giữa buổi chiều huyền ảo mơ mộng như vậy, tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi đã tìm thấy người đàn ông cho cuộc đời mình. Nhưng nó có cảm giác như chúng tôi sẽ rời xa nhau vậy.
-Jonathan, tình yêu đối với tôi nó như một cơn gió thoảng, nhưng đối với anh, nó tựa như đè nặng vào tim vậy.
.
.
.
Tôi nằm trên giường, nhìn về phía trần nhà trắng tinh. Tim tôi đập mạnh “thình…thịch”. Trái tim ơi, mày biết yêu từ khi nào vậy, mày đập nhẹ thôi được không?
Mắt tôi nhắm nghiền lại, chìm vào cõi giấc mơ đen tối. Vì đêm nào tôi cũng nằm mơ đến tên hề này nhưng giấc mơ lại rất khác.
Tôi đang ở trong một cái tù ngục không hề có cửa sổ, và có một tên điên khùng đang với thân hình mập ú của gã. Gã đeo tập dề đầy đẫm máu với cái mặt nạ hề, còn tôi thì bị trói không thể nào cử động được, gã lồng ra, cầm con dao dài sắc bén đâm vào tôi…
Một giấc mơ đen tối, tôi không thể nào thoát ra được. Tôi, tôi không thể mở mắt.
“ Carolyn”