Trời ơi, tỉnh dậy đi Carolyn! Tại sao mày luôn phải đi vào hoàn cảnh này vậy. Mai mốt chắc không được ngủ ngon nữa rồi.
Tôi lờ mờ mở mắt ra, tôi ghét bản thân luôn luôn phải rơi vào mấy cái cảnh bắt cóc. Tôi ghét điều đó. Hai tay tôi bị còng lên đỉnh đầu, nhưng ít nhất chân còn có thể di chuyển.
Nhưng nơi này, toàn là màu đỏ. Giấc mơ của tôi, nó có thật, như Rumple đã bảo. Tôi phải thoát ra khỏi đây.
“ Phập”
Tiếng dao như bổ thịt đập xuống bàn, tôi ngước lên, thấy một gã béo như chính giấc mơ của tôi. Gã có tạp dền đầy máu và khuôn mặt hình hề. Nỗi sợ của tôi quay trở lại.
-Thả tao ra, đồ khốn. Tao sẽ giết mày!!!_ Tôi giãy dụa, ký ức đau thương của tôi quay trở lại và tôi bắt đầu điên cuồng.
Tên hề với mặt nạ cười nhìn tôi như muốn kinh bỉ, tôi dùng chân đập vào chỗ đó của hắn. Gã ôm chỗ đó đau đớn. Tôi phun nước miếng
-Sao hả? Một kẻ giết người thần kinh như mày nghĩ mày là nhất sao?
Gã tát vô mặt tôi, một cú tát rất đau đớn. Tôi cười như một tên điên
-Giết tao luôn đi, đó là điều mày giỏi nhất mà.
Tôi nhìn lên chiếc bàn, nơi có chiếc đầu của một cô gái và một chàng trai đang ở trên đó.
-Mày giỏi thật!_ Gã nói với tôi – Không sợ một kẻ sát nhân như tao sao?
-Mày không đáng để tao sợ! Tao gặp chuyện này hàng trăm lần rồi._ Tôi chửi lại gã
Gã cười phá lên, lê nặng thân hình bốc mùi và ục ịch nhìn những bộ sưu tập da người của mình.
-Tao sẽ được mọi người sùng bái, sẽ được mọi người biết đến.
-Đồ ngu, mày nghĩ làm sát nhân sướng lắm chắc. Biết đến một tên sát nhân sao?
-Sao mày có thể hiểu được cảm giác của tao lúc này, tụi bây con người chẳng khác gì nhau. Chỉ là tự phụ, kiêu căng, ngạo mạn
-Còn mày thì sao? Tao đã đối đầu với rất nhiều tên, gặp tận mặt con người của lịch sử và kể cả yêu hắn luôn đấy. Tao vốn đã là sát nhân rồi. Tao biết mày, Scorpion. Mày là thằng nhóc sinh ra trong một gia tộc loạn luân và bây giờ cái máu sát nhân đó đang nằm trong người mày
Mùi hôi tanh của máu người làm tôi chịu không nổi, nó làm tôi muốn nôn hết ra. Người tôi kiệt sức vì không được ăn sáng. Tôi mệt mỏi. Mắt tôi lờ mờ, gã cầm con dao chặt thịt sắc bén và nói đùa rằng
-Kính thưa quý vị và các bạn, giờ hôm nay tôi xin cho mọi người tiết mục “ Cô gái bị cắt lưỡi”
“ Pằng”
Tiếng súng nổ ra xuyên thủng tim hắn trước khi hắn đụng vào tôi.
-Rumple?
Tôi thấy bóng dáng cao lớn với mái tóc đen đặc trưng của Rumple. Rumple cầm cây súng chĩa vào hắn
-Carolyn, chị không sao chứ?
Rumple cởi dây xích cho tôi, tôi xoa xoa hai bàn tay đầy vết hằn của mình. Rumple ôm tôi vào lòng.
-Chị không sao là được rồi!
Tôi đẩy Rumple ra
-Tôi không sao mà, sao cậu tìm được tôi?
-Nhờ tâm linh tương thông thôi.
Cảnh sát ập vào đúng lúc, tôi mỉm cười với Mathew và mọi người ở đây xanh mặt khi thấy bộ sưu tập da người ghê rợn.
Mathew nhăn mặt. Tên sát nhân đã bị bắt.
-Thủ phạm đã chết, vậy được rồi, tui sẽ không trách bà đâu, Carolyn, hắn đã gây ra quá nhiều tội ác rồi
-Cảm ơn, Mathew.
.
.
.
Hắn bước vào căn nhà lạnh lẽo của Carolyn thuở nhỏ, nồng nặc mùi máu và nỗi sợ ở đây. Căn nhà vẫn giữ nguyên, không ai dám đụng đến căn nhà này cả. Hắn thấy bức ảnh cô chụp với gia đình vào dịp giáng sinh. Hắn phát hiện có điều bất thường ở đây. Nỗi đau quá khứ của Carolyn.
Hắn bước lên phòng cô, nhìn cái căn phòng với bức tường màu trắng tinh khôi nhưng đã vấy bụi. Hắn chạm vào bàn học của cô, nhìn những quyển tập ngây ngô với con chữ lúc nhỏ của cô mà cười. Hắn đọc được một được phân chữ nhỏ lúc đó được cô viết nguệch ngoạc
“ Mình đau lắm, rất đau ở phần ngực, giống như có thứ gì đó đang cố thoát ra và đang quấy động vậy”
Hắn trở về phòng khách, nhưng ánh sáng lại chói vào bậc cầu thang đầu tiên, hắn mở ra, nhìn thấy mảnh dây chuyền bạc. Đúng là cô ấy rồi.
“ Tôi đã có anh ở bên cạnh”
Cô ấy vốn đã cô đơn vậy rồi.
Hắn cho dây chuyền vào túi áo, ngồi vào xe và khởi động máy, tiến về phía khách sạn February.