Trong lúc ta đang vẽ tranh thì bỗng nhiên chiếc hộp gỗ bị ném xuống đất ngay trước mắt, dọa ta sợ đến lem cả mực.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chu Tẫn, vẻ mặt hắn trông rất khó chịu, điệu bộ như muốn hỏi tội vậy.
Ban ngày ban mặt xông vào Nam Bá Hầu phủ như chốn không người để vấn tội gia chủ còn có thể là ai? Đích thị là Định Bắc Vương thế tử cao quý rồi!
"Đồ ta tặng mà ngươi dám đem đi cầm sao?". Giọng nói của hắn lạnh lùng khiến ta cầm bút cũng không vững.
"Điện hạ tặng ta không phải là tùy ta xử trí hay sao?".
Khoảnh khắc đó Chu Tẫn rất sửng sốt, hắn không ngờ xưa nay ta luôn ngoan ngoãn mà hôm nay lại dám đáp lời hắn như thế. Hắn cúi người bóp cằm ta, híp mắt hỏi: "Ngươi có ý gì?".
"Từ nay ta và ngài ân đoạn nghĩa tuyệt". Tuy rất sợ hãi nhưng ta bắt buộc phải thật tỉnh táo để nói ra điều này.
Hắn buông tay, cười khinh: "Ngươi muốn cắt đứt mọi quan hệ hay là đang ép ta cưới ngươi?".
Mặt ta bắt đầu nóng lên.
Không phải vì xấu hổ mà là vì tức giận.
Lúc này ta chỉ muốn cào nát mặt hắn.
Ta run rẩy mở lời: "Ta... ép buộc ngài bao giờ? Ta đê tiện đến vậy làm sao xứng với điện hạ chứ?"
"Tùy ngươi"
Hắn đã rời đi nhưng dường như bầu không khí lạnh lùng này mãi vẫn không thể tan biến.
Ta ngồi trên ghế mà rơi lệ.
Đào kép vô tình nhưng thật ra lại rất đa tình…
Trời ngày càng lạnh, lễ hội săn bắn mùa đông cũng sắp đến gần.
Mẹ đã chuẩn bị cho ta một bộ kỵ trang màu đỏ, khi ta mặc nó, Chử Kiều đã khen ta xinh đẹp, đôi mắt trong suốt cùng với sự chân thành của nàng đã thổi bay hết thảy đám mây mù tích tụ trong lòng ta.
Không ngờ rằng y phục của ta và tiểu thư Triệu Linh của Thành quốc công lại vô cùng giống nhau.
Tuy hoa văn có sự khác biệt nhưng kiểu dáng và màu sắc lại tương đồng.
Chử Kiều kéo ta về phía sau, nói khẽ: "Triệu Linh si mê Định Bắc Vương thế tử, biết muội được thế tử hộ tống từ Giang Nam về nên nàng ta mới cố ý gây khó dễ. Đừng sợ".
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Chử Kiều mà lòng ta lại cảm thấy ấm áp.
"Chỉ là một nha đầu thôn quê, được thừa nhận thì có là gì?". Triệu Linh nhìn ta từ đầu đến chân với ánh mắt xem thường lẫn đố kị.
Năm xưa Thành Quốc Công có công hộ giá, thưởng nhưng cũng không thể thưởng. Trong tình cảnh đó, thánh thượng đã ban cho nữ nhi duy nhất của hắn phong hào quận chúa.
Thành Quốc Công không có thực quyền, cha ta lại chưởng quản hai mươi vạn binh mã nên ta cũng không sợ Triệu Linh.
Ngoài Chu Tẫn ra thì ta luôn có thể ngẩng cao đầu trước bất cứ kẻ nào.
Chử Kiều và ta còn chưa kịp phản bác lại lời nói của nàng ta thì Chu Sính đã cưỡi ngựa đến.
Y siết chặt dây cương, lạnh lùng liếc nhìn Triệu Linh rồi ngoắc tay với cung nhân phía sau: "Đưa Thành Bình Quận Chúa xuống dạy dỗ lại phép tắc".
Vẫn là khí chất đó, không trào phúng, không bênh vực bất cứ ai, y tựa như bậc cao nhân chủ trì công đạo, bảo vệ quốc pháp.
Không một ai dám lên tiếng.
Nhìn thấy thái độ của Chu Sính như vậy làm ta phân vân không biết có nên tạ ơn hay không, chỉ có thể mạn phép quay đầu nhìn lại, hy vọng y nhìn thấy ánh mắt của ta.
Chu Sính đã nhìn thấy ánh mắt của ta, y mỉm cười, cánh môi mỏng cong lên đẹp như một vị thần giáng thế.
Ta giật mình khẽ mở miệng thì Chu Sính đã cưỡi ngựa đi mất.
Lúc này ta phát hiện Chu Tẫn cũng đã ở đây.
Hắn ở phía sau Chu Sính, khi lướt qua nhau ta thấy ánh mắt của hắn tràn đầy sự tức giận và một vài cảm xúc hỗn tạp mà ta cũng không rõ nữa.
5.
Nử tử chỉ cần săn bắn ở ngoài bìa rừng, nam tử mới vào rừng sâu.
Có lẽ là do di truyền từ cha, ta mới học cưỡi ngựa bắn cung được mấy tháng cũng được xem là có triển vọng.
Cha ta lúc nào cũng khen: "Ca nhi nếu là một nam tử nhất định có thể rong ruổi sa trường, khiến quân địch khiếp sợ".
Ta giương cung định bắn con hươu trên đất thì một con cáo đỏ đột nhiên lao ra.
Lạ thật. Linh vật này sao có thể xuất hiện ở đây được chứ? Ta không kịp nghĩ nhiều liền thay đổi hướng cung mà bắn.
Cùng lúc đó, một mũi tên khác từ trong rừng bắn vào chân sau của cáo đỏ khiến nó tê liệt nằm tại chỗ.
Ta kéo dây cương, xoay người xuống ngựa.
Trên mũi tên kia có hoa văn Phượng Vũ. Là thái tử.
Phía rừng vang lên tiếng vó ngựa, Chu Sính, Chu Tẫn cùng các công tử thế gia đều cưỡi ngựa về phía này.
"Tham kiến điện hạ".
Chu Sính nhìn thấy mũi tên của ta đang cắm trên chân của cáo đỏ bèn nói:
"Chử tiểu thư quả là không thua bất kì nam nhân nào". Ánh mắt của y không còn lạnh lùng như trước nữa mà thay vào đó là sự hứng thú, phong lưu.
Ta vội lắc đầu: "Điện hạ quá khen, cáo đỏ bị ngài đuổi bắt mới chạy ra khỏi rừng, đúng lúc thần nữ nhìn thấy mà thôi".
Chu Sính cười thành tiếng, giọng điệu trêu ghẹo: "Khiêm tốn quá rồi, cáo đỏ là loài khó bắt nhất".
Dứt lời y khom người nhặt cáo đỏ lên, dùng bội kiếm chặt đứt hai đoạn mũi tên rồi đưa cho ta.
Chưa kịp từ chối thì đã thấy cáo đỏ trong lòng Chu Sính kêu lên một cách đau đớn, đôi mắt long lanh trông thật đáng thương.
Ta cũng rất muốn nhận lấy chú cáo này. Phải làm sao đây?
Chu Sính thấy ta do dự thì cười cười: "Chử tiểu thư dựa vào bản lĩnh bắt được cáo đỏ, còn muốn cô phải ôm nó bao lâu đây?"
Ta nhẹ nhàng nhận lấy cáo đỏ: "Tạ ơn điện hạ ban tặng".
"Ừm. Thật ra là ngươi đã nhắc nhở cô, ngươi nên được thưởng".
"Thần nữ không dám!".
Không đợi ta quỳ xuống, Chu Sính đã vươn tay đỡ lấy ta, y thuận tay tháo ngọc bội Bàn Long màu trắng ở bên hông rồi đưa cho ta.
Ngọc bội của thái tử ta làm sao dám nhận?
Nhưng ánh mắt của Chu Sính khiến ta không nói nên lời, là ánh mắt mà bất kì kẻ nào cũng phải thần phục.
Đợi đến khi Chu Sính và mọi người rời đi, ta mới ôm chú cáo nhỏ vào lòng rồi xoay người lên ngựa.
Bỗng nhiên ta nghe được giọng nói của Chu Tẫn: "Chử Ca".
Giọng điệu này nghe có vẻ vô cùng tức giận và bất mãn.
Cáo nhỏ trong lòng ta bị trúng hai mũi tên, tuy không nguy hiểm nhưng cũng rất đau đớn. Ta xoa đầu nó, tiếp tục giục ngựa quay đầu.
"Được thái tử để ý liền..." Chu Tẫn phi ngựa tiến đến bên cạnh ta.
Hắn không ý thức được rằng bản thân hắn cũng đang khinh thường, trào phúng ta.
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Đúng. Thế tử điện hạ có muốn xuống ngựa xem ngọc bội không? Nếu không cần hành lễ xin hãy để thần nữ đi trước, chú cáo này đang rất đau".
Không ngoài dự đoán, Chu Tẫn rơi vào trầm mặc, môi mím, ánh mắt híp lại.
Thấy hắn không nói gì, ta ôm chặt cáo nhỏ rồi kéo cương phóng ngựa rời đi.
Quay về lều trại, ta tức tốc đi mời thái y đến xử lý vết thương cho cáo nhỏ, sau một hồi nó lười biếng mà lăn ra ngủ.
Ta nghĩ đến lúc tỉnh lại chắn hẳn nó sẽ rất đói liền cầm cung đi ra ngoài.
Vừa mới vèn tấm màn lên đã thấy Chu Sính bước đến.
Y mặc kỵ trang màu bạc, đầu đội mão bạc, dung mạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên tay là hai chú chim rừng trông có vẻ không hợp lắm.
"Cô tiện thể mang đến cho cáo đỏ kia ăn. Nó có tên không?".
Ta nhận lấy, khẽ lắc đầu: "Chưa có, vẫn còn đợi điện hạ ban tên cho".
Chu Sính cười cười, không cần nghĩ ngợi mà nói: "Hỏa Hỏa đi".
Nghĩ đến chú cáo nhỏ như viên lửa kia làm ta bật cười thành tiếng. Tên rất hợp với nó.
6.
Đại Chu rất xem trọng võ nghệ. Vậy nên sau khi tiệc tối kết thúc thánh thượng đề nghị các công tử, tiểu thư thế gia rút thăm chia đội thi bắn cung.
Thật trùng hợp, ta và Chu Sính bốc cùng thăm có kí tự giống nhau.
Nhìn thấy Chu Tẫn và Chử Kiều cùng một đội, trong lòng ta bỗng chốc hồi hộp, tay vô thức siết chặt tờ giấy.
Ta còn chưa phân biệt được cảm giác này là gì thì nữ nhi của Đại Tướng Quân- Tề Tiểu Nhiên đã ghé sát vào tai Chử Kiều nói nhỏ gì đó, sau đó hai nàng tráo đổi phiếu thăm.
Chu Tẫn có rất nhiều nữ nhân ái mộ, chẳng trách mắt hắn không chứa nổi sự hèn mọn.
Ta rủ mắt đi đến bên cạnh Chu Sính, y nói: "Đừng lo lắng".
"Thần nữ chỉ vừa học bắn cung một thời gian, sợ rằng làm gánh nặng cho điện hạ rồi".
Chu Sính cúi đầu vuốt ve chiếc cung Mãn Nguyệt, vẻ mặt dịu dàng: "Đừng ngại".
Khi ở cùng thái tử, ta cảm thấy y rất bình tĩnh và thoải mái.
Ở đây có kẻ tranh giành háo thắng, lại có người không kiêu cũng không vội.
Kí tự của ta và Chu Sính phải bắn mũi tên đầu tiên.
Ta thở dài một hơi để giảm bớt căng thẳng, nhắm chuẩn hồng tâm, cung tên như xé gió lao đến, xung quanh vang lên tiếng thán phục.
Ta quay đầu nhìn Chu Sính, y nhìn ta cười dịu dàng ấm áp.
Sau vài vòng thi đấu, Chu Tẫn và Tề Tiểu Nhiên giành được hạng nhất.
Chu Tẫn liếc nhìn ta rồi lại chuyển hướng sang Chu Sính: "Điện hạ, nếu thần đệ chiến thắng thì mạn phép xin được ban thưởng".
"Nói đi".
"Thần đệ muốn cáo đỏ mà điện hạ săn được".
Nghe Chu Tẫn nói vậy, lòng ta như bị bóp nghẹn, ta biết Chu Sính cũng sẽ không đồng ý nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Vừa căng thẳng, vừa chua xót đến ngay cả cung tên cũng cầm không nổi.
"Đó là của Chử tiểu thư". Chu Sính hơi chau mày: "Đổi cái khác đi".
Chu Tẫn mím môi: "Vậy cung Mãn Nguyệt của điện hạ có được không?".
"Được".
Tuy hắn không do dự nhưng ta lại nhớ đến khoảnh khắc ban nãy hắn dịu dàng vuốt ve chiếc cung ấy.
Đây là lần đầu tiên ta nảy sinh cảm giác muốn chiến thắng.
Vòng quyết định, ta và Chu Sính bắn cuối cùng.
Nhìn thấy Chu Tẫn lại bắn trúng hồng tâm, lòng ta liền chùng xuống.
Khi hai mắt chạm nhau, ngoài sự lạnh lùng ra ta còn thấy trong mắt hắn ánh lên sự hài lòng.
Tựa như một đứa trẻ đang khoe ra thành tích của mình.
Biểu cảm của hắn làm ta cảm thấy lo sợ.
Cả trường bắn trầm trồ khen ngợi, Tề Tiểu Nhiên cũng thuận thế bắn mũi tên vào hồng tâm.
Mũi tên của Chu Sính đã chẻ mũi tên ở hồng tâm ra làm đôi.
Lúc này thành hay bại là do ta.
Mọi người có vẻ rất mong chờ làm ta run rẩy.
"Đừng sợ, cô tin ngươi". Y vươn tay đỡ lấy cây cung của ta.
Y tin ta? Là tin ta sẽ thắng sao? Chưa từng có ai tin ta cả, ta chỉ là một đào kép hèn mọn mà thôi.
Nhưng thái tử tôn quý của Đại Chu lại đặt niềm tin vào ta.
Khi bị đánh mắng ta cũng không rơi một giọt lệ nào nhưng thời khắc này ta lại muốn khóc rồi.
Ta cố kìm nén cảm xúc, nghiêm túc nhìn Chu Sính: "Điện hạ, thần nữ sẽ không để người thua cuộc".
Thần sắc của Chu Sính vốn lạnh lùng, ẩn chứa đôi nét dịu dàng nhưng giờ phút này ánh mắt y trở nên thâm trầm, tất cả cảm xúc đều biến mất, giọng khàn khàn:
"Được".
Ta nhắm vào giữa mũi tên kia, kéo căng hết sức có thể rồi mới buông ra. Một tiếng nứt vang lên, nó đã xuyên qua mũi tên trước đó mà cắm vào hồng tâm.
Không gian lặng ngắt như tờ, một lúc sau từng tràng vỗ tay mới bắt đầu vang lên.
Ta đổi tay cầm cung, nhìn về hướng Chu Sính.
Mặt trời sắp xuống núi, ánh hoàng hôn phía sau Chu Sính tựa gấm, ta cảm thấy y không thuộc về nơi trần thế này, đáng ra y phải làm tiên trên trời mới đúng.
"Được. Quả là cha nào con nấy, trẫm phải thưởng thật xứng đáng". Hoàng thượng vỗ tay đi đến, ngài nhìn ta với ánh mắt tán thưởng.
Ta lướt nhanh qua Chu Tẫn.
Hắn đứng trong bóng râm, tất cả cảm xúc đều bị che giấu duy chỉ có sự lạnh lùng vô tận...