Từ khi còn nhỏ, Chu Sính đã biết tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu không được tốt lắm.
Chu Thư luôn khóc lóc hỏi y vì sao phụ hoàng chưa bao giờ quan tâm huynh muội bọn họ.
Vì sao?
Phụ hoàng và mẫu hậu kết tóc phu thê từ thuở thiếu thời, vốn nên cầm sắt hòa minh nhưng phụ hoàng lại ruồng bỏ bà ấy để yêu người khác.
Cá tính của mẫu hậu rất mạnh mẽ, bà ấy cực kì oán hận phụ hoàng. Bà ấy không nỡ đánh Chu Thư, chỉ có thể trút hết bực tức lên người y.
Y cũng rất muốn hận mẫu hậu nhưng đến khi tỉnh dậy lại thấy bà ấy bôi thuốc cho y, làm điểm tâm rồi ôm y khóc lóc giải thích.
Trong một lần say rượu, phụ hoàng đến tẩm cung của mẫu hậu qua đêm, không lâu sau thì trong cung báo hỷ. Ông ấy không cảm thấy có lỗi với mẫu hậu, ngược lại còn cảm thấy có lỗi với sủng phi kia.
Không may thay, mẫu hậu khó sanh, cơ thể dần suy yếu.
Rõ ràng bà ấy có thể sống nhưng lại chọn cái c h ế t.
Chu Sính che miệng, đôi mắt ngấn lệ nghe bà ấy nói: "Ta tặng ả ngôi vị hoàng hậu, ngài phải để con trai ta làm thái tử. Rất công bằng, dù sao ả cũng không thể sinh con được nữa".
"Độc phụ!".
Mặc dù không xảy ra tranh cãi nhưng Chu Sính có thể cảm nhận được phụ hoàng cho rằng mẫu hậu mưu hại sủng phi.
Nhưng y vẫn tin rằng mẫu hậu sẽ không làm như vậy.
Sau khi mẫu hậu mất, y được phong làm thái tử.
Tình yêu của phụ hoàng dường như đến rất chậm, có lẽ vì áy náy nên vẫn chưa lập nữ nhân kia làm kế hậu, thậm chí còn quan tâm đ ến y.
Chu Sính cảm thấy rất nực cười, nhưng thời gian qua y đã học được cách che giấu cảm xúc, ẩn mình trong vỏ bọc thái tử đoan chính, dịu dàng.
Khi đó Chu Sính vẫn còn quá nhỏ, tâm chưa đủ cứng rắn, trái tim mềm mại của y từng chút từng chút bị một nữ hài tử bước vào.
Tuy chỉ là gặp gỡ thoáng chốc nhưng đã nhen nhóm để thắp lên một tương lai tươi sáng.
Mọi người trong cung đều cười nhạo y, họ nói y là quái vật, đến ngay cả mẫu hậu mất cũng không khóc, trách y máu lạnh vô tình.
Phụ hoàng vốn định trách phạt Chu Sính nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của y cũng không nỡ, chỉ vỗ vỗ vai rồi rời đi trong tiếc nuối.
Ông ấy nghĩ Chu Sính sống nội tâm nhưng thật ra không phải như vậy, y chỉ đang diễn trước mặt phụ hoàng "kính yêu" của mình mà thôi.
Để ông ấy thấy y xứng đáng với cái chức danh thái tử này.
Chu Sính rất muốn khóc nhưng mỗi khi nhớ đến cuộc nói chuyện kia thì cảm thấy sự ra đi của mẫu hậu sẽ trở thành trò đùa nên bản thân không dám khóc, cố gắng kiềm nén.
Lễ hội săn thú ấy, Chu Sính bị vấp ngã, y nhân cơ hội này mà khóc một trận thật to.
Dù sao xung quanh cũng không có ai…
Y rất đau, chỉ hôm nay thôi, về sau sẽ không thể đau, không thể khóc nữa.
Đúng lúc đó có một tiểu cô nương mặc áo đỏ, tay cầm cung tên ngồi xổm trước mặt, nàng lấy lọ thuốc trong túi áo rồi đưa cho y.
"Đừng khóc, bôi thuốc vào sẽ hết đau ngay thôi. Ta còn có kẹo nữa nè, ăn đồ ngọt sẽ quên đi cơn đau".
Nói xong tiểu cô nương đó liền nhét kẹo vào tay y.
Cảm xúc bị gián đoạn khiến gương mặt của Chu Sính lạnh lùng, dọa nàng sợ hãi.
Y cảm thấy rất phiền nhưng cũng không muốn giải thích.
"Ngươi...có thể khóc, đừng lo nhé ta sẽ không cười nhạo ngươi đâu".
Lúc này Chu Sính rất buồn cười nhưng cố gắng nén lại.
Sau đó tiểu cô nương rời đi, hơn nữa lại đi rất lâu…
Mãi cho đến khi gặp lại nhau ở Chùa, Chu Sính mới nhận ra nàng là Chử Ca.
Nhiều năm qua, y vẫn đeo chiếc mặt nạ dịu dàng, vậy nên khi thấy Chử Ca lạc đường y mới xuất hiện, nhìn thấy nàng bị thương liền bế nàng.
Y giúp nàng là vì y không muốn nhìn thấy sự bất công, năm đó trong lúc hấp hối, mẫu hậu y cũng nhấn mạnh hai chữ "công bằng" với phụ hoàng.
Khi nàng bắn trúng con cáo đỏ kia không hiểu sao lòng y lại rung động, y nhớ đến khoảnh khắc nàng nhét kẹo vào tay mình năm nào.
Nàng còn vì y bảo vệ chiếc cung Mãn Nguyệt mà mẫu hậu để lại.
Là một thái tử y không thể từ chối Chu Tẫn nên đã đáp ứng, thực ra y rất muốn chiến thắng.
Từ khi y lớn lên đã được dạy rằng thứ gì bản thân muốn thì phải tự đoạt lấy bằng mọi giá.
Đó là lần đầu tiên y nhận ra rằng có người đang giúp mình tranh đoạt.
Cảm giác này khiến Chu Sính si mê đến luyến tiếc.
Dù biết chỉ là vọng tưởng hão huyền, mọi việc đã vượt qua tầm kiểm soát nhưng Chu Sính không muốn dừng lại.
Ngay cả khi y kéo Chử Ca vào khe giữa hòn non bộ, lúc đó lòng y rất hỗn loạn.
Người trong lòng rất thơm…
Thế nhưng y chỉ muốn cả cơ thể của nàng chìm đắm trong mùi hương thơm mát của mình.
Vào Tết Nguyên Tiêu, y thấy Chử Ca cứu Chu Thư, hết thảy hoảng hốt đều hóa thành sự xao động của con tim.
Mọi việc đang tiến triển theo hướng mà Chu Sính mong đợi.
Bành Thành hôm ấy, Chử Ca rất quyến rũ, y nhìn nàng đến ngây ngẩn, tim đập mãnh liệt.
Nhất định là nàng, chỉ có thể là nàng mới khiến trái tim y như vậy.
Sau khi tra ra được bằng chứng, y không muốn phá hỏng kế hoạch của Chu Tẫn nên mới đứng đợi trước cửa Tuyên phủ, lần đầu tiên y cảm thấy khó chịu đến thế.
Khi Chu Tẫn đưa tay về phía Chử Ca định đỡ nàng xuống xe, lúc này đây Chu Sính tức đến phát điên.
Y vội nắm chặt lấy tay nàng, sự lạnh lùng không thể kiềm chế cứ bao vây lấy cơ thể y.
Chử Ca chưa kịp giải thích đã có kẻ không đợi được đến ám sát.
Nàng không chút do dự vì y mà chắn kiếm, y vừa sợ hãi vừa tức giận nhưng lại vô cùng cảm động và vui sướng.
Khi nghe về quá khứ đau khổ của Chử Ca, Chu Sính mới nhớ ra bản thân cũng không phải là một người tốt, cũng không phải minh quân. Mặt nạ đeo lâu ngày đã thành quen, giờ đây tỉnh ngộ lại, y chỉ muốn g i ế t người.
Y tức giận, y đau lòng, y muốn thiêu trụi Ly Hận Thiên, khiến nơi đó hóa tro tàn.
Nếu y làm như vậy có lẽ Chử Ca sẽ không còn khổ sở, cũng sẽ quên đi Chu Tẫn, không phải sao?
Nhưng nàng lại nói y rất dịu dàng, thiện lương,... Y không thể để những lời nói của nàng trở thành sai lầm.
Chu Sính xin thánh chỉ, muốn giữ nàng bên mình cả đời. Mỗi ngày trải qua cùng nàng đều rất hạnh phúc.
Đáng tiếc công vụ bận rộn, y không thể dắt nàng dạo phố.
Chỉ mới mấy ngày không gặp bảo bối đã xảy ra chuyện, Chu Sính bất chấp tất cả chạy đến Tuyên Chính Điện quỳ xuống cầu xin.
Không ngờ phụ hoàng còn độc ác hơn những gì y nghĩ, Chử Ca đến trước một bước khiến y không thể làm gì.
Chỉ có thể dùng cách thức n g u x u ẩ n xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh.
Lần đầu tiên y cảm thấy bản thân không muốn làm thái tử nữa, có lẽ mười năm trước nghe được câu nói của mẫu hậu đã khiến y hình thành bóng ma tâm lý.
Chử Ca rời kinh.
Định Bắc Vương tạo phản.
Chu Sính đã đoán trước được âm mưu này nhưng y không muốn nhúng tay vào, để "minh quân" kia cho hắn xử lý không phải sẽ tốt hơn sao?
Nhưng y không ngờ được Định Bắc Vương lại bán nước, hại Nam Bá Hầu, hại Ca nhi của y.
Kinh thành phòng thủ kiên cố, quân của Định Bắc Vương đã hết đạn cạn lương, chỉ còn cách cướp bóc.
Chu Sính không muốn bẩm báo với phụ hoàng, y đặt hết hy vọng trên người Chử Ca.
Chu Sính muốn cho nàng quyền thế, muốn cho nàng thanh danh, muốn cho nàng tự do…
Y đứng trên thành cao, vạn dân bên trong... y nhìn thấy Chu Tẫn quyết đoạn tuyệt với Định Bắc Vương, vì nàng mà c h ế t.
Giây phút Chử Ca rơi lệ kia, y không chỉ đau lòng mà còn có cả hoảng hốt.
Y sợ Chử Ca không quên được Chu Tẫn, thậm chí Chu Sính chưa kịp quay về Đông Cung để thu xếp mọi việc đã vội vội vàng vàng chạy đến gặp nàng.
Khi Chử Ca tựa đầu vào vai y mà khóc, y thật sự rất muốn ôm nàng, muốn khảm nàng vào tận xương thịt của mình.
Nhưng cuối cùng y không làm như vậy, chỉ cố gắng an ủi nàng.
Ánh nhìn của Chử Ca đủ để Chu Sính chống chọi thêm một thời gian.
Y kiên nhẫn bồi dưỡng đệ đệ ruột, tương lai Đại Chu thuộc về Chu Phục thì cũng xem như làm đúng di nguyện của mẫu hậu.
Chu Sính còn phải đến phương Bắc đầy gió và tuyết để đuổi theo chú chim ưng của mình.
Y đơn độc bước trên con đường dài...đến nơi mà chú chim ưng kia đang đợi y...