"Ôi chao, tiểu Mộc Đoan của chúng ta thật dễ thương!" Đàn phu nhân cất tiếng
"Bác Phương cũng rất xinh đẹp ạ" Cô bé với gương mặt bầu bĩnh dễ thương đáp
Cô lúc này chỉ mới sáu tuổi, khuôn mặt bụ bẫm, sáng sủa,. Hai má phúng phính. Đôi môi chúm chím như những nụ hoa đang nở
Lúc cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh in trên đôi má mới dễ thương làm sao. Cô bé diện chiếc váy đỏ hai dây, trên đầu còn cài thêm chiếc nơ màu đỏ chạy đến bên người thanh niên
"Chú Nhạc Phong, chú thấy cháu có đáng yêu không ạ?" Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn
"Lục Vân đáng yêu hơn cháu nhiều" Hắn nói với dáng vẻ cười đùa
"Nhạc Phong, con nói kiểu đó không sợ con bé giận sao?" Bà Đàn lên tiếng
"Giận á? Làm gì có? Con bé sao nỡ giận con được" Hắn đắc ý đáp
Nói rồi con bé không thèm nhìn lấy chú một cái, chỉ leo lên cái ghế bên cạnh Đàn phu nhân ngồi ăn bánh quy
"Xong rồi nhé! Chú Nhạc Phong à, tiểu Mộc Đoan nhà anh giận chú thật rồi!" Tư Chính cười trêu
Hôm nay, người nhà Tư gia đến biệt thự Đàn thị với mục đính muốn ôn lại chuyện xưa cùng hôn ước đời trước
Trước kia ông nội cô và ông nội Đàn là bạn chí cốt của nhau, họ đã bàn hôn ước cho cháu mình. Tất nhiên, nhà họ Tư sinh ra cháu gái còn đối phương thì sinh ra cháu trai
Tư Mộc Đoan, tiểu thư Tư gia có hôn ước với Đàn Vĩnh Lợi-con trai của em gái anh
"Tiểu Mộc Đoan!" Một cậu bé trai chạy từ ngoài cổng vô
"Vĩnh Lợi đó à?" Đàn phu nhân hỏi
"Cháu chào ông, chào bà, chào hai bác và cậu ạ"
Nghe tiếng chào, một cô bé tầm năm tuổi từ trong chạy ra
"Anh Vĩnh Lợi"
Bé gái đó là Đàn Lục Vân, cháu gái nuôi của ông bà Đàn. Họ bắt gặp cô bé ấy lang thang trên phố nên đã tỏ lòng thương mà nhận về
"Tiểu Mộc Đoan, đây là anh nhỏ Vĩnh Lợi hồi bé hay qua thăm con đó. Nhớ không?" Ba Tư hỏi
"Thưa cha, không ạ. Con không biết anh nhỏ anh lớn gì hết!" Cô bé ngờ nghịch trả lời
"Vậy sao? Tiểu Mộc Đoan thật sự không nhớ anh nhỏ sao?" Mẹ cô cũng tiếp lời
Cô vừa gặm bánh quy vừa lắc đầu, ánh mắt còn không thèm nhìn anh nhỏ. Làm sao biết được là thật sự không nhớ hay giả vờ không nhớ chứ
"Ây da Tiểu Mộc Đoan à, nếu không nhớ thì để bác Phương giới thiệu cho cháu nhé?"
"Anh nhỏ Vĩnh Lợi thường hay qua thăm cháu lúc cháu ba tuổi đấy. Sau này cháu và anh nhỏ sẽ về chung một nhà"
"Về chung một nhà ạ?" Cô bé hỏi
"Đúng thế. Chẳng phải tiểu Mộc Đoan luôn muốn sống chung với bác sao?" Tần Phương nói tiếp
"Bà, chẳng phải cháu mới là cháu của bà sao ạ?" Cô bé Lục Vân kia chen vào
"Lục Vân. Cháu đương nhiên là cháu của bà rồi"
"Thế sao bà lại hỏi cưới anh Vĩnh Lợi cho chị Mộc Đoan chứ?" Lục Vân nhăn mặt hỏi
"Vì Vĩnh Lợi thích tiểu Mộc Đoan"
"Cháu cũng thích anh Vĩnh Lợi, bà sẽ hỏi cưới anh Vĩnh Lợi cho cháu chứ?" Cô bé đó lại nói tiếp
"Chuyện này..."
Cả nhà đều ngơ ngác nhìn Lục Vân, rồi lại quay sang nhìn Mộc Đoan. Thấy thế mẹ Tư mới lên tiếng dỗ dành cô bé đó:
"Lục Vân này, anh Vĩnh Lợi thích chị Mộc Đoan, trùng hợp thay chị Mộc Đoan cũng thích anh Vĩnh Lợi. Sao có thể hỏi cưới cho cháu được?"
"Cô Mộc An là mẹ của chị Mộc Đoan, đương nhiên cô sẽ nói giúp chị ấy rồi" Cô bé ấy lại nhăn nhó khó chịu
"Lục Vân nghe bà nói. Sau này cháu lớn, cháu thích ai, bà sẽ hỏi cưới cho cháu có được không?"
"Không thích, cháu muốn làm vợ anh Vĩnh Lợi cơ"
"Bác Phương, nếu Lục Vân em ấy thích anh nhỏ anh lớn gì đó, cháu nhường cho em ấy đấy" Cô đã chén xong mấy miếng bánh mới mở miệng lên nói
"Thế sao được?" Đàn phu nhân nói
"Cháu không thích anh nhỏ. Sau này cháu lớn cháu sẽ lấy chú!"
Cả nhà lúc đó đều ngơ ngác nhìn cô. Cả hắn cũng vậy, hắn ngờ nghệch nhìn cô bé trước mặt