Chú Già, Em Yêu Anh!

Chương 10: Tiểu Thạc



Cô móc trong túi điện thoại di động, mở máy ảnh lên tự sướng với chú cừu khó tính đó:" Nào nào, tiểu Thạc! Cười lên nào~ ".

* Bụp *. Chiếc điện thoại di động bị tiểu Thạc đá văng xuống đất, sau đó không hiểu lí nào lại nổi điên lên, chạy thật nhanh về phía khu rừng bên kia.

Chưa kịp định hình lại chuyện gì thì phát hiện tiểu Thạc đang chạy đằng xa xa. Mặc kệ chiếc điện thoại ở đó cô vội chạy thật nhanh đinh lùa tiểu Thạc về. Dẫu sao trời cũng gần tối.

Cứ nghĩ chắc không có chuyện gì, trong nông trại thì chắc cũng an toàn. Nghĩ bụng là như vậy cô mới an tâm chạy theo. Đến đầu khu rừng thì thấy một cái biển báo: ' CẤM VÀO '.

Trong đầu không biết phải làm sao, không suy nghĩ được gì nữa. Cô mặc kệ, cứ chạy theo đi đã rồi tính. Trước khi vào cô còn không quên tháo dây ruy băng được cột trên tóc, cô thắt một hình nơ trên biển báo. Ngộ nhỡ bị lạc thì người ta còn biết cô ở trong đó mà vào để mà cứu.

Bước vào trong, có lẽ ấn tượng đầu tiên chính là một cánh rừng xanh như một viên ngọc bích dưới nền trời xanh thẳm!

Những thân cây bị dây leo mọc chằng chịt qua các thân cây gỗ lớn, chúng quấn lấy thân cây chủ mà vươn lên. Có những bụi dây leo không biết đã sống nhờ như vậy từ bao giờ, chỉ biết chúng đan vào nhau tới mức khó mà nhận ra đâu là tán lá cây chủ, đâu là của cây sống gửi!

Cây gỗ ở đây đều là các cây lá rộng, tán lá lớn, chúng phân thành từng tầng khác nhau vì mỗi loài cây thích nghi với lượng ánh sáng khác nhau. Có những cây hướng sáng, chúng vươn lên thật cao, bỏ lại chút tia nắng yếu ớt lọt xuống phía dưới cho những loài ưa râm hơn. Cứ như thế chúng cùng tồn tại.

Dưới khu rừng khá nguyên sơ này, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp vài chú sóc dạn người, vài chú cáo với ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Những chú sóc nhỏ nhanh nhẹn tìm kiếm trên mặt đất những hạt quả, hai chân trước đưa lên rất khéo léo như hai cánh tay đỡ lấy những phần thức ăn đưa lên miệng ăn ngon lành.

Cô cứ chầm chậm tiến vào, tiếng nói khe khẽ vang lên: " Tiểu Thạc! Tiểu Thạc mi ở đâu? ".

Đổi lại câu hỏi của cô là một sự im lặng không hề có bất cứ một tiếng động nào. Làn gió thổi qua làm nhưng tán lá khẽ đung đưa theo nhịp.



Phía trước mặt cô, một cây cầu bắc ngang qua dòng suối chỉ bằng hai cây gỗ to và dài đặt cạnh nhau, có đoạn chỉ bằng một cây bắc qua tạo nên cảm giác vừa thơ mộng, vừa chênh vênh.

Tuy cảnh trong rừng hôm đó rất đẹp, nhưng chỉ có duy nhất một mình cô tồn tại cũng hơi đáng sợ một chút. Biết đâu gặp thứ gì đó to lớn đáng sợ hơn nữa thì sao? Cô thầm nghĩ rồi lại dập tắt đi cái nổi sợ đó mà bước tiếp.

* BEEEE... BEEE *

Một âm thanh gì đó vang lên khiến cô đứng tim, định thần lại mới biết đó là tiếng cừu. Cô mới cất tiếng to một lần nữa: " Tiểu Thạc! Mi ở quanh đây đúng không? Mau kêu to lên! ".

Lại một lần nữa không gian yên tĩnh bao trùm lấy cả khu rừng. Cô ngước mặt lên.

Buổi chiều tối, khi ánh nắng dần tắt và đêm đang bắt đầu buông xuống, không khí trở nên lạnh hơn và yên tĩnh hơn. Mọi thứ đều trở nên chậm lại, như thể thế giới này đang nghỉ ngơi sau một ngày dài.

Từng đàn chim di chuyển về tổ theo hình chữ V, vừa bay vừa gọi nhau rộn ràng cả khoảng trời, to tiếng nhất là con đầu đàn. Các luồng gió nhẹ thoảng qua, thoáng lay động cành cây, ngọn cỏ. Trên cành cây, những chiếc lá kép trở mình thành lá đơn.

Mặt sông đang bốc khói hơi nước, vờn quanh những bông sen. Dưới chân bèo, những bong bóng không khí nổi lên rồi chóng vánh. Tiếng bìm bịp vang lên trong các vách hốc ven bờ, cạnh những cây bình bát sai trái, trĩu cành.

Và rồi những đám mây màu đen nặng trĩu bay tới làm xám xịt cả bầu trời. Gió bắt đầu thổi mạnh cho cây cối ngả nghiêng, rồi từng giọt mưa lách tách, lách tách rơi. Lộp độp! Lộp độp!

Dần dần gió mạnh hẳn lên, cùng lúc đó mưa xối xả tuôn ào ào.



Cô bắt đầu chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa!

* Bịch *. Một gốc rễ của một thân cây nhô ra khỏi mặt đấy khiến cô bị vấp mà té xuống mặt đất, cô ráng nhịn đau mà đứng dậy. Chạy thật nhanh về phía trước.

Chạy được hồi lâu, từ đằng xa phía trước cô nhìn thấy một cái hang. Vui vẻ lao nhanh đến đó để trú mưa.

Ngồi bên trong hang động, cái hang có vẻ rất rộng, đằng sau đó tối mịt mù không thấy đường đi. Cô chỉ dám ngồi ở đầu miệng hang, gần đó có mấy cành củi khô, đoán rằng ở đây từng có người đụng qua để tạo lửa sưởi ấm.

Cô lết thân mình ướt đẫm, tiến lại gần nhặt một hòn sỏi lên, cố gắng ma sát chúng lại với nhau tạo lửa. Cách tạo lửa này cô cũng chưa bao giờ thử nên không biết thành hay bại.

Sau một hồi ù ịch tạo lửa theo cách truyền thống, cuối cùng ánh sáng màu đỏ cam của ngọn lửa cũng hiện lên, cô vội châm ngòi vào đống củi để sưởi ấm.

Người cô run bần bật lên vì rét, lúc nãy dầm mưa cũng không có đồ để thay.

Ngồi trong hang nhìn ra bên ngoài, mưa như trút nước, vẫn không ngừng rơi. Nhìn trời lúc này cũng tầm bảy tám giờ tối cũng nên.

* Beee... *

Âm thanh đó lại vang lên, lần này nó lại vọng ra từ sâu trong hang động tối mịt mù kia. Cô khẽ nuốt nước bọt xuống, quay đầu lại nhìn.

Là tiểu Thạc!