Cuối giờ tham quan, Tư Mộc Đoan được mời đến phòng tổng giám đốc.
* Cốc Cốc *
" Vào đi! ".
Cô bước vào, một người đàn ông đang ngồi trên ghế quay lưng về phía cô. Tư Mộc Đoan bước lại gấn đó, hai tay cô đặt trên bàn.
" Chú kêu cháu ở lại làm gì thế? ".
Hắn vẫn không xoay người, ngang nhiên vắt chéo chân mà đáp:" Bộ có việc gì mới được kêu ở lại à? ".
Ngang ngược thay hắn lại hỏi ngược lại cô, cô cũng không biết trả lời sao nên im lặng một lát. Hắn lại lên tiếng:" Tốt nhất là đừng học nghành điện ảnh! Mà học điện ảnh lại còn theo kinh tế ".
" Ủa? Cháu thích thì cháu học! Chú cấm được cháu chắc? ". Cô đứng khoanh tay lại tựa vào bàn làm việc của hắn.
" Nếu may mắn được làm việc ở đây, tôi sẽ không dung túng cho cháu đâu ".
Gì vậy trời? Tên ông chú này của cô có bị hỏng não không? Biết là có quan hệ thân thiết nhưng cô cũng không phải loại người đê tiện như vậy!
" Không cần! Cháu có thể tự đi lên bằng chính cháu ".
" Muốn tiếp cận tôi bằng cách này hả? Để tôi xem cháu kiên trì được bao lâu ".
Gì vậy? Tiếp cận gì? Cô không ngừng tự đặt ra câu hỏi cho chính mình. Mới có một năm mà ông chú này thay đổi đến thế cơ á?
" Chú tự luyến hơi bị cao đấy! Cháu... ".
Tiếng chuông điện thoại của Tư Mộc Đoan vang lên. Cô vội bắt máy: " Alo? ".
Vì cô bật âm thanh nhỏ nên hắn muốn vảnh tai lên để nghe nhưng không được, đành nghe xem cách cô nói chuyện ra sao.
" Vâng! Em đang ở công ty đó ".
Cái cách nói chuyện này... Cô đang nói chuyện với người nào lớn tuổi hơn sao? Hắn nghĩ thầm..
" Tạm biệt, lát về kí túc xá em sẽ gọi lại cho anh! ".
Là một người khác giới!
" Ai thế? ". Sau khi cô tắt máy, hắn mới lên tiếng hỏi. Tư Mộc Đoan thản nhiên trả lời: " Bạn trai cháu! ".
Hả? Bạn trai? Cô thế mà lại có bạn trai? Hồi nào thế? Chẳng phải nói lớn sẽ cưới ai đó sao?
Hắn khẽ chau mày lại, định hỏi thêm gì đó thì bị cô chen ngang: " Thôi cháu về trước nhé. Hôm khác gặp! ".
" Này... ".
...----------------...
Không ngờ nhờ vào thành tích học tập của cô nên cô được vinh dự nằm trong số người đi thực tập ở công ty Đàn thị.
Có tổng cộng năm người thực tập trong đó có Trần Yên, Đường Khê, Lý Tâm, Ngô Đào.
Trần Yên là con gái bải bối của Trần gia chủ, ông ta đã từng muốn hợp tác với Đàn thị nhưng không may lỡ chọc giận ngài ấy nên không còn cơ hội nữa. May thay con gái ông ta cũng đứng nhất nhì trong khối nên tia hy vọng hợp tác với Đàn thị lại sáng lên trong lòng ông ta.
Đường Khê là nhị tiểu thư nhà họ Đường, hiện tại đã có gia đình nhưng vì sự nghiệp nên gạt bỏ chuyện hôn nhân sang một bên. Tính cách cô ta rất thẳng thắn, không phải người dễ chọc vào.
Lý Tâm là cô gái xuất thân từ nông thôn, do sự cần cù, chăm chỉ trong học tập. Từ nhỏ đã yêu thích việc học, vừa đi học vừa làm thêm bên ngoài lo cơm gạo cho đại gia đình của mình. Cha mẹ cô cũng lớn tuổi nên không làm được gì, em trai thì còn nhỏ nên gánh nặng đè lên vai cô gái nhỏ tội nghiệp.
Ngô Đào thì rất kín tiếng, không hề có bất cứ chuyện gì liên quan đến cô ấy bị tiết lộ ra ngoài. Đến chuyện đời tư cá nhân cũng không ai hay, chỉ biết Ngô gia cũng không kém cạnh gì các nhà giàu khác.
Ngày đầu đi thực tập tại công ty, cô bận một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen ống rộng. Mái tóc được cô cột đuôi ngựa kên trông thật cá tính.
Bên vỉa hè đối diện tập đoàn Đàn thị, một chiếc xe bugati đen đậu bên đó. Một người đàn ông ngồi bên trong tay cầm tờ báo mới phát sáng hôm nay để đọc tin tức.
Một lát sau, người đàn ông đó quay sang nhìn về phía cổng công ty. Một chiếc xe Toyota màu trắng chạy đến đạu trước cổng công ty, một thanh niên bước xuống từ ghế lái ra mở cửa xe sau cho ai đó xuống.
Là một thiếu nữ áo sơ mi quần tây, tóc buộc đuôi ngựa. Khoan đã! Chẳng phải đó là bé con khi trước lẽo đẽo theo sau hắn sao?
Người thanh niên đó hai tay nựng vào má bánh bao của Tư Mộc Đoan, cô choàng tay ôm anh ta vào người rồi hai người vẫy tay nhau chào tạm biệt.
Hôm kia cô có nói mình có bạn trai. Người này chắc chắn là tên bạn trai đó!
Hắn ngồi trong xe mặt hầm hực nhìn chiếc xe đó chạy đi. Tờ báo trên tay bị hắn vò nát rồi ném bừa ra ngoài cửa sổ.
Sao tự dưng thấy bức bối trong người quá vậy nè! Hắn cũng không hiểu sao nhìn cảnh tượng đó làm mình khó chịu đến như vậy.
Rồi hắn bước xuống xe, băng qua con đường tới cổng công ty. Vào trong thì thấy cô bé đó đang trò chuyện với một vài tên khác nữa. Hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi đi ngang qua cô. Lúc đi còn cố tình va phải vai cô làm rớt túi xách trên vai xuống.
Tư Mộc Đoan mới vội cúi người nhặt túi lên, tên nam nhân kia cũng cúi theo. Hắn không định cho tên kia một cơ hội liền thuân chân mà đá chiếc túi nhích sang một bên.
Cô lúc này chịu không nổi nữa mới đi lại lụm túi lên, tiến đến phía hắn, ném chiếc túi vào hắn.