Chú Là Ánh Dương Của Em

Chương 19: Nhớ



Khưu Thục thấy Y Nhi đứng ở bên khá lâu rồi, hình như là cô gái này có tâm sự gì thì phải .

" Y Nhi ,em buồn chuyện gì sao ,có gì thì tâm sự với chị .."

" Chị ,có phải em đáng chết lắm không,chú ấy không muốn em sống trên đời này thì phải "

" Không có đâu ,em đừng có suy nghĩ nhiều "

" Chú ấy lúc nào cũng mắng em hết ,gặp em thì chú ấy sẽ không vui .."

" Y Nhi đừng có suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa ,em mau lên giường nghỉ ngơi đi .."

Cao Bắc Sở đứng ở ngoài anh nghe hết những gì cô nói , chẳng lẽ anh đã sai rồi sao ..Sau đó thì anh quay đầu lại rời khỏi đây ,anh định đến thăm cô nhưng có lẽ bây giờ không cần thiết nữa rồi .

Tài xế thấy anh nhanh ra như vậy thì chắc có lẽ là vừa mới cãi nhau với cô Y Nhi rồi,hai người đó từ trước đến giờ nó cứ như nước với lửa vậy, gặp nhau là không yên ổn được ngày nào cả. .

20 phút sau thì cũng trở về công ty , giờ này đã là giờ nghĩ trưa rồi cho nên anh cũng không làm việc nữa, mà đi lại ngồi xuống ghế sofa nghỉ mệt sẵn tiện ăn cơm trưa cơm. Nhưng mà mới cầm muỗng lên thôi thì anh đã không muốn ăn rồi,nói thật thì bây giờ anh chẳng còn tâm trạng để ăn nữa ....

Bắc Sở bỏ thức ăn qua một bên rồi nằm dài trên sofa ,tay thì đặt lên trán giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó .

Một lát sau Thừa Thiên đi vào thì thấy sếp mình đã ngủ rồi,anh đặt hồ sơ lên bàn rồi sau đó thì dọn dẹp mấy hộp cơm ..

" Thừa Thiên .."



" À. .dạ sếp cho gọi em ."_ vậy là chưa ngủ sao , thế mà anh cứ tưởng sếp đã ngủ rồi .

" Chiều nay có cuộc họp nào không"

" Dạ có ,3 giờ sẽ có cuộc họp với ban cổ đông "

" Ừm "

Nói xong anh liền nhắm hai mắt lại rơi ngủ thiếp đi , giờ này vẫn còn sớm cho nên anh cũng tranh thủ chợp mắt một chút. .

Sau khi thu dọn xong thì Thừa Thiên cũng bước ra khỏi phòng,anh đóng cửa thật nhẹ nhàng để tránh cho Bắc Sở thức giấc .Đối với anh đi làm chỉ cần bình yên là được rồi,anh không muốn có sóng gió đâu cho nên tốt nhất không nên chọc giận sếp của mình .

___&&

Y Nhi ngủ một giấc cho đến tối ,khi mà cô thức giấc cũng là 7 giờ tối rồi. .Khưu Thục vẫn còn ngủ cho nên cô cũng không dám làm phiền người ta ..Y Nhi bước xuống giường thật khẽ rồi đi vào trong nhà vệ sinh .

Một lát sau cô đi ra thì thấy thức ăn được đặt trên bàn ,lẽ nào là anh ấy quan tâm mình thật sau. Từ tối hôm qua toàn đem thức ăn đến đây , nhưng mà cô chẳng thấy Bắc Sở đâu .Y Nhi ơi mày đừng ảo tưởng nữa ,Bắc Sở anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh của Châu Ly .

Y Nhi đi lại giường ngồi xuống rồi mở chai nước suối ra uống, uống một ngụm lâu hết nữa chai rồi cũng đặt xuống bàn .

" A...em thức rồi sao "_ Khưu Thục đưa mắt nhìn Y Nhi rồi mím môi cười .



" Vâng ,em thức từ nãy giờ rồi"

" Wow ,bữa tối đã có người đem đến rồi nè .."

" Ừm "

Y Nhi cười cười rồi mở hộp đồ ăn ra xem thì bên trong có gì,thực đơn cũng giống như lúc sáng chỉ có điều là nhiều hơn ..Y Nhi cũng không nói gì nữa mà cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào miệng .

Cô ăn trước còn Khưu Thục thì đã đi rửa mặt rồi,một lát nữa thì cô ấy ăn sau ..Y Nhi vừa ăn vừa xem tivi cho đỡ nhàm chán ,chứ nếu không cô cũng chẳng biết phải làm gì nữa. .

Y Nhi ăn rất là nhanh chỉ mới mấy phút là xong rồi,sau đó thì đặt thức ăn qua một bên rồi nằm xuống xem phim . Không biết là khi nào mình mới được xuất viện để về nhà nữa , nhưng mà khi về nhà thì lại sống chung với Bắc Sở . Nghĩ đến cảnh đó thì cô lại vừa mừng vừa lo bởi vì không biết trong đầu của anh ấy đang nghĩ về cái gì nữa , thôi kệ đi chuyện gì tới thì cũng sẽ tới thôi nghĩ nhiều chi cho nó mệt người ..

9 giờ tối thì cô cũng đi vào giấc ngủ,dạo gần đây Y Nhi rất dễ buồn ngủ chắc có lẽ là do uống thuốc tây cho nên mới như vậy. Khưu Thục thì ngủ ở trên sofa ,cô ấy thì ngủ sau Y Nhi. .

11 giờ đêm Bắc Sở mở cửa bước vào thì thấy cô đã ngủ rồi,anh ngồi ở ghế bên cạnh rồi vuốt ve bàn tay của cô. .

" Y Nhi , tôi phải nên làm gì với em đây "

" Thật sự mấy ngày qua không nhìn thấy em khiến cho tôi rất nhớ "

Anh vừa nói vừa nắm lấy bàn tay của Y Nhi ,tay của cô ấy chắc đau lắm .. Toàn là mũi kim tiêm mà thôi,đúng là nực cười thật mà chính anh là người gây ra cho người ta ấy vậy mà anh lại thương xót .

Bắc Sở ngồi đó một hồi lâu thì anh mới rời đi ,ở hành lang có một người đàn ông vừa đi vừa hút thuốc ..Do là buổi tối rồi cho nên bác sĩ,y tá cũng ít dần đi ,mà cho dù có thấy anh hút thuốc thì bọn họ cũng không dám ta đâu .Bởi vì anh là người đầu tư vào bệnh viện,có cổ đông ở đây thì ai dám hó hé gì chứ. .