Lúc chưa có cô bé ở bên, nụ cười của anh ta không hề nhiều đến như vậy.
Có thể nói là trên thế giới này của Nhiếp Hạo, ngoại trừ Kỷ Vân Như, thì còn có một người khác không có khả năng miễn dịch.
Anh ta dường như là làm không được, nên liền lạnh lùng với cô bé này, để cô bé rời xa mình.
Như vậy cô bé sẽ an toàn hơn rất nhiều, Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn bảo vệ cô bé thật tốt.
Ngược lại khi ở bên mình, chính mình sẽ mang đến tai họa cho cô bé.
Cho nên, trong lòng Nhiếp Hạo đã quyết định ép cô bé đi…Lạnh nhạt với cô bé, rời xa cô bé.
Nhưng mà lúc cô bé lên án tố cáo anh ta như vậy, anh ta lại không biết làm thế nào mà trả lời.
Minh Dao đi qua, giữ chặt tay anh ta nói: “Nhiếp Hạo…anh đã nói, muốn chăm sóc đến khi em trưởng thành, chờ để ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp sau này của em…Em sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ rất xinh đẹp…Vẻ ngoài của em đều được thừa hưởng từ gen di truyền của bố và mẹ, đến lúc đó mà anh không được xem thì người thiệt cũng chính là anh nha”
Minh Dao bắt đầu tiến hành dụ dõ.
Khóe môi Nhiếp Hạo lại nâng lên: “Vậy sao”
“Chắc chắn là vậy rồi! em mặc kệ, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh…Ngoài đàn chị ra, anh là người mà em muốn ở bên cạnh, là người làm cho em vui vẻ nhất, mỗi ngày ở bên cạnh anh đều rất vuil Không hề có một chút tiếc nuối nào cả, tuổi thơ của em có chút u ám…Bởi vì hiện tại em vẫn là một đứa trẻ, chẳng qua trước đây có chút không tốt đẹp nhưng mà hiện tại đã tốt lên rất nhiều rồi…Đến khi em trưởng thành rồi em cũng không tiếc nuối nữa?”
“Sẽ không sao?”
“DạI” Minh Dao gật đầu một cái chắc chẳn nói: “Khẳng định sẽ không! Anh trước đây cũng không vui vẻ không phải sao…Nửa đời trước đều không có chuyện gì vui, nửa còn lại phải vui vẻ để không có gì mà tiếc nuối”
Rất có lý.
Nhiếp Hạo nghĩ ngợi xong liền nói: “Vậy… sẽ hòa nhau sao?”
“Dạ, nhất định được! Nếu không thì hai bên sẽ rất mệt mỏi, làm sao có thể tìm ở đâu ra thêm một người nữa có thể cùng mình trò chuyện tán gẫu, anh nói có đúng không!”
Hình như lại rất là đúng.
Nhiếp Hạo cười nhạt nói: “Đây là cần thiết mà! Bằng không với người thích người biết nói chuyện như anh, sao lại có thể sống chung với một cô bé lâu như vậy.
Anh nói có đúng không.
”
“Đã hết bệnh chưa?”
“Trẻ em bệnh đến nhanh mà đi cũng nhanh, tốt hơn nhiều rồi, anh xem hiện tại em lại có sinh lực rồi nè”
“Biết ăn nói như vậy?”
“Có sinh lực.
”
“Em còn có thể nhảy một bài ở đây này”
“Phốc, thực sự là nhảy được luôn à?”
“Dạ, thật là có thể nhảy”
“Nhảy liền nhảy ai sợ sợ ai chứ!”
Minh Dao tại chỗ xoay xoay lắc cái mông, một bên nhảy một bên còn có thể hát bài thiếu nhi.
Tô Noãn Tâm nhìn đến bộ dáng ngoan ngoãn như cún con của cô bé, chỉ biết trợn mắt thất vọng.