Tiêu Bảo Vỹ và Dương Tiêu Nam hai mắt sáng ngời: “Thật sao?”
“Dù sao tôi cũng đã nhớ kĩ hai người các cậu rồi”
“Cảm ơn ông Ngô đã nhớ đến hai người chúng tôi Nói thật ra, người trong giới giải trí đều biết, được quay phim của ông Ngô có bao nhiêu thú vị.
Mặc dù ông Ngô tính khí xấu, nhưng những bộ phim ông ấy qquay thì phẩm chất rất cao.
Nội dung cốt truyện cũng đều là một bộ phim khoa học viễn tưởng tương lai, vượt qua mọi đồ vật hiện đại, khiến người ta tưởng tượng đầy mãn nhãn.
Quay xong thể loại này, bay đi bay lại trên trời, chỉ tưởng tượng thôi cũng rất thoa mãn.
“Ông nội mọi người nói chuyện trước đi, cháu đi thay quần áo trước đây! Đồ hóa trang vẫn còn chưa thay này!”
“Đi đi”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Đi nhanh về nhanh, đã đặt xong khách sạn rồi, lát nữa đi qua bên đó, tổ chức tiệc đóng máy”
“Được thôi chú!”
Nhiếp Hạo cũng đi thay quần áo rồi.
Tiệc đóng máy của Tô Noãn Tâm, Lệ Minh Viễn cũng mời anh ta.
Bạch Kỳ Sương bởi vì vẫn còn việc ở phòng làm việc, vì vậy lần này không đến.
Nhưng cũng gọi diện thoại cho Tô Noãn Tâm chúc mừng đóng máy.
Vì vậy Minh Dao vẫn là bị Nhiếp Hạo đưa đi.
Toàn bộ đoàn làm phim, cộng lại trên một trăm người, còn không tính diễn viên quần chúng, cùng nhau đi vào một khách sạn năm sao ở gần đó.
Bên trong, một gia đình bày tiệc.
Minh Dao bĩu môi nói: “Hừ, một chút ga lăng cũng không có.
”
Nhiếp Hạo nhếch mi nói: “Bản thân em không có tay à?”
“Vậy đàn chị của em cũng có tay, anh Lệ vẫn giúp chị ấy lột”
“Anh Lệ của em đau lòng vì chị ấy, sao anh lại không thương xót em”
“Anh vì sao lại phải thương xót em chứ!”
Không có vì sao cả, chính là không muốn bị tổn thương.
“Hừ! Em mà không biết tổn thương người khác! Em chính là con sâu đáng thương không ai cần”
“Anh cũng như vậy: “Tức chết mất, không để ý tới em nữa”
Tô Noãn Tâm đang vui vẻ ăn cua, Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm ngồi chỗ bên cạnh bên trên cô, cười híp mắt nói: “Noãn Tâm, bản thân không có tay à? Có con cua mà cũng để người khác lột cho cậu?”
“Cũng không phải tớ bắt ai làm, là chú nhà tớ muốn lột cho tớ”
“* Nói vậy là muốn hành chết ai đây.
Lâm Xuân Mạn không tự chủ được mà nhớ đến Tân Thiên.
.