Người phụ nữ không khỏi sửng sốt nói: “Thật…Có thật không.
”
“Đúng…Người kết hôn không phải tôi, tôi không phản bội cô…Nghe lời, theo tôi đi vào bên trong, yên tĩnh chờ đợi…Tôi tham dự hôn lễ của chú nhỏ xong, sẽ đưa cô đến bệnh viện, làm kiểm tra, nếu còn náo loạn như vậy nữa, đứa bé trong bụng sẽ chịu không nổi”
Người phụ nữ nghĩ đến đứa con…Lại bắt đầu hoảng loạn.
Cô ta cau mày nói: “Anh thật sự…Để cho tôi sinh con ra sao?”
“Đúng”
“Tôi tại sao, phải tin tưởng anh?”
“Bởi vì không có lựa chọn khác”
Người phụ nữ hiểu rõ.
Lấy cái chết bức bách…Đã không còn dao găm.
Tiếp tục náo loạn…Lệ Kiên cũng sẽ không đi cùng với cô ta.
Không phải cô ta sớm đã hiểu rõ rồi sao.
Lệ Kiên vốn dĩ không yêu cô ta…Chỉ yêu thân thể của cô ta.
Ở trong mắt của Lệ Kiên, bản thân mình chỉ là thứ đồ chơi được anh ta bao nuôi thôi… Chơi chán, sẽ vất đi.
Nhưng mà cô ta đang mang thai.
Mang thai đứa con của anh ta, cũng không cần cô ta nữa…
Vậy thì sau này cô ta nên làm gì?
Đã sớm mê muội trong những lời tâm tình của anh ta.
Cô ta yêu anh ta, thậm chí có thể vì anh ta mà chết.
Cũng hận anh ta…Hận anh ta tuyệt tình, hận anh ta dối trá.
“Anh nói…Anh là Lệ Minh Viễn?”
“Đúng”
“Anh là…người nằm quyền của nhà họ Lệ”
“Không sai.
”
“Tôi biết Đây là sợ mình đại náo hôn lễ, ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà họ Lệ, nên tới xử lý mọi chuyện.
Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Chuyện tôi đã hứa hẹn, đều có thể làm được”
Vốn dĩ, người phụ nữ còn muốn bức bách Lệ Kiên đào hôn, đi cùng mình.
Cô ta không dễ chịu, Lệ Kiên cũng đừng hòng yên tâm thoải mái kết hôn với người con gái khác.
Hoặc là, thật sự sẽ đổ máu, chết tại nơi đây.
Nhưng người đàn ông trước mắt, cho cô ta lựa chọn thứ ba.
Anh là người năm quyền nhà họ Lệ…Cho nên, độ tin cậy của anh, rất cao.
Cô ta do dự một chút nói: “Tôi…Giống như, thật sự nhận lầm người…”
“Không sao…Cô vừa rồi kích động quá mức, dọa sợ khách khứa ngày hôm nay, nói lời xin lỗi tới tất cả mọi người đi.
“
Đây là điều kiện của người đàn ông này.
Điều kiện để đồng ý cho cô ta có thể sinh đứa bé ra, nhà họ Lệ cũng sẽ thừa nhận đứa bé này.
Cô ta không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như chọn con đường thứ ba, cô ta cũng chỉ như thế thôi.
Sắc mặt người phụ nữ tiều tụy cắn khóe môi, hướng về những vị khách ở đây, khom người hành lễ nói: “Xin lỗi, là tôi sai… Tôi mang thai, nôn nghén rất nghiêm trọng, tinh thần cũng có chút hoảng loạn… Tôi nhận nhầm Lệ Minh Viễn, nghĩ rằng là Lệ Kiên…Tôi xin lỗi mọi người…Lệ Kiên, cô Trần, xin lỗi…Quấy rối hôn lễ của hai người, tôi xin lỗi”
Nói xong, cũng quay về phía cô dâu chú rể, cúi đầu một cái.
Tô Noãn Tâm rõ ràng cảm giác được, khi người phụ nữ này nói chuyện, giọng nói cũng đang run rẩy, nhưng cực kỳ cố gắng kiềm chế bản thân.
Trong lòng cô, không khỏi có chút khó chịu.
Lệ Kiên, người này quá khốn nạn!