Lúc trước ngay cả cuối tuần chú cũng đều phải đến công ty làm thêm giờ.
Sau đó bởi vì ở cùng với cô mà cuối tuần mới thỉnh thoảng nghỉ phép.
Nhưng cũng thường xuyên đem chuyện trên công ty về nhà xử lý trong phòng làm việc.
Hoàn toàn không có được bao nhiêu thời gian rảnh rỗi.
Thời gian của chú đều đặt lên công việc cùng gia đình.
Một đống chuyện rách rưới lộn xộn trong nhà họ Lệ đều do một tay chú xử lý.
Cho dù bây giờ rõ ràng là do cái tên đàn ông cặn bã Lệ Kiên này đi trêu chọc đàn bà ở khắp mọi nơi khiến cho nhà họ Lệ mất hết mặt mũi vậy mà chú còn phải đứng ra đội cái nồi này.
Chú có nợ với cái gia đình này sao?
Mỗi lần nhà họ Lệ vừa có chuyện thì cũng chỉ biết bức bách chú nhà cô đửng ra xử lý mọi chuyện.
Rõ ràng chú nhà cô ở trong nhà họ Lệ chỉ là một hậu bối mà thôi.
Cô giận đến mức hốc mắt cũng ửng đỏ.
Thấy rõ ràng chú nhà cô bị ủy khuất, lưng phải đeo lên cái vết nhơ này vậy mà vẫn còn chú ý đến cảm nhận của cô mà tới nói xin lỗi cô.
Tô Noãn Tâm liền trực tiếp không nhịn được, mà trực tiếp chui vào trong lồng ngực của Lệ Minh Viễn buồn bực khóc thút thít.
Bả vai vì khóc mà khẽ run lên.
Trong lòng Lệ Minh Viễn cũng mềm thành một đống.
Anh thề.
Lần sau còn làm ra loại chuyện hư hỏng này nữa thì anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào quản nó nữa.
Cái gì mà phải chu toàn cho đại cuộc, anh chu toàn chó má á.
Từ nay về sau, anh chỉ lo cho cảm nhận của cô nhóc nhà anh mà thôi.
Ông cụ Lệ thấy vậy thì đáy lòng không khỏi thở dài.
Đúng vậy.
Đứa nhỏ này chính là bị tức đến khóc.
Lần này khẳng định là trong lòng thằng nhóc đã nhịn cả một bụng tức rồi đi…
Tiếp theo chỉ có mỗi ông già như ông là dễ chịu.
Ánh mắt của Kỷ Kiều Văn đầy vẻ phức tạp nhìn Tô Noãn Tâm vì bực bội mà khóc đến run rẩy trong lòng Lệ Minh Viễn, thì anh lại nghẹn một đống lửa giận không thể phát tiết.
Nhà họ Lệ thật là chèn ép người khác quá đáng!
Coi như là vì chu toàn đại cuộc cũng không thể ủy khuất cô nhóc như vậy được!
Ngay cả biện pháp khác cũng không nghĩ ra được sao!
Bây giờ hội trường nhiều người như vậy ánh mắt nhìn Tô Noãn Tâm cũng đều tràn đầy sự đồng tình lại bởi vì xuất thân bình thường của cô mà hiện ra vẻ khinh thường.
Lửa giận trong lòng Kỷ Kiều Văn cũng sắp tràn ra ngoài luôn rồi.
Kỷ Hoài An không khỏi lo lắng nhìn anh nói: “Anh…Anh làm sao vậy?
Sao đột nhiên sắc mặt lại kém như vậy?”
Kỷ Kiều Văn nhàn nhạt nói: “Không có sao”
Ông cụ Lệ vội nói: “Vẫn là làm phiền các vị ở đây giúp đỡ giữ bí mật này…Chuyện này không thể truyền ra ngoài được”
Kỷ Kiều Văn nhàn nhạt đáp một tiếng nói: “Tất nhiên.
”
Kỷ Hoài An cũng mặt đầy khôn khéo nói: “Ông Lệ, chúng tôi điều hiểu rõ.
”
Tại bàn chính của hôn lễ này này cũng chỉ hai anh em bọn họ là người ngoài còn lại đều là người trong nhà của nhà họ Lệ.
Tất nhiên sẽ nghe theo sắp xếp của ông cụ Lệ nên sẽ không truyền ra ngoài.
Dù sao thì toàn bộ nhà họ Lệ đều là một thể.
Dù có mất mặt thì cũng là cùng nhau mất mặt.