Ông quản gia đứng ở một bên kiên nhãn chờ nói: “Không sao cả.
Tâm địa của cô chủ Tô rất hiền lành, đoán chừng muốn hỏi cho rõ ràng thì mới an tâm.
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Đều đã xử lý tốt rồi sao?”
“ừ”
“Vậy được rồi, ông quản gia dẫn chị gái này đi thôi, nhớ nhất định phải dàn xếp ổn thoả, Lệ Kiên chắc chắn sẽ nhớ kỹ món thù này, còn có cô Trần kia, nếu như sau đó tìm đến gây phiền phức thì sẽ ảnh hưởng đến chị gái còn đang mang thai này”
Ông quản gia gật đầu nói: “Cô chủ Tô yên tâm, nơi ở của cô gái này sẽ được giữ bí mật đối với Lệ Kiên và cô Trần: “Vậy là tốt rồi, ông quản gia nhớ mua cho chị gái này một ít thuốc bôi ngoài da, mặt cô ấy đều bị sưng lên rồi”
“Được, tôi đã nhớ kỹ”
Ông quản gia mang theo người phụ nữ đi khỏi.
Tâm tình của người phụ nữ trên suốt đường đi đều rất phức tạp.
Mặc dù trên đời này có người đàn ông ghê tởm cặn bã như Lệ Kiên nhưng vẫn còn có những người đàn ông chính nghĩa như Lệ Minh Viễn, cũng còn có nhưng người đàn ông rõ lí lẽ như ông cụ Lệ vậy.
Càng có người giống với cô gái kia, vô cùng thiện lương ấm áp lòng người như thế.
Xem ra cũng không phải là quá tệ không phải sao.
Đời người vốn nên như vậy, có tốt có xấu.
Hơn nữa còn đứa bé ở trong bụng trong tương lai thật ra là có thể trông đợi được.
Mọi người đều tản đi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn dường như không có ý định lập tức rời đi.
Anh đi đến bên người Tô Noãn Tâm ngồi xuống, trực tiếp ôm người ngồi trên đùi của mình ngay ngắn.
Toàn thân Tô Noãn Tâm không khỏi cứng đờ nói: “Chú, chú muốn làm gì?”
Trời ạ, chú không phải là muốn ngay ở đây, đối với cô.
Liền nghe Lệ Minh Viễn nói: “Suy nghĩ lung tung cái gì.
Chỉ là muốn thành tâm thành ý nói lời xin lỗi với em”
“A? Chú lại không làm sai cái gì, tại sao phải xin lỗi em chứ”
“Anh cam đoan sẽ không có lần sau”
“Chú, em thật sự không để ý những điều kia.
Cách nhìn của những người khác đối với em cũng không quan trọng không phải sao, nếu như thật sự để ý những lời kia, em đã sớm bị làm cho tức chết.
Có nhiều người như vậy đều thích chú đó! Vừa rồi Lan Bảo Khiết còn chạy tới, nói với em muốn làm bà chủ của nhà họ Lệ cũng không dễ làm như vậy, loại chuyện này sẽ thường xuyên phát sinh.
Em đã làm cho cô ta giận dữ chạy đi rồi! Ha ha, cả mặt đều tái đi vì bị chọc tức đó”
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Xử lí đẹp lắm”
“Ha ha, em cũng cảm thấy em xử lí rất nghệ đó! Chị Ánh Mai cũng khen em rất lợi hại! Chú nhìn cô ấy còn gửi tin nhắn Zalo cho em.
Chị Ánh Mai và em là bạn tốt, cô ấy đã đồng ý với em sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý chữa khỏi bệnh, về sau giống như là người bình thường, có thể cùng nhau trò chuyện với em.
Chị Ánh Mai xem ra cũng rất biết nghe lời”
Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: Nghe Tiêu Bảo Vỹ nói trước kia cô ấy rất giống em, vô cùng bướng bỉnh nghịch ngợm”
“Thật sao! Nhưng, em mới không bướng bỉnh nghịch ngợm đâu, em biết điều như vậy hiểu chuyện như vậy, vô cùng khéo hiểu lòng người đó”
“Ừ, rất ngoan”
Trước đó Lệ Minh Viễn thật sự sợ cô sẽ gây ra hậu quả gì đó, cô nhóc chỉ là đơn thuần đau lòng vì anh, không có bất kỳ ý định gây chuyện gì cả.
Đến cả khóc nhè cũng là vì đau lòng cho anh.
Điều này rất đáng được khen ngợi không phải sao.
“Vậy chú muốn thưởng cho em như thế nào?”
“Em muốn cái gì?”
“Em muốn cái gì chú đều sẽ cho sao?”
“Ừ, cho em”
“Vậy em muốn cả một đời của chú, cả một đời này đều chỉ thuộc về một mình em thôi!”
“Được, anh đồng ý với em”