Chú Là Của Em

Chương 1057: Chương 1058



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ban đầu người cô ta để mắt tới là anh, nhưng anh không có phản ứng với cô ta.

Ngay sau đó cũng không lâu lắm, cô ta liền ở cùng với Tần Thiên.
“Ông trời ơi! Đây cũng quá trâu bò đi! Nguy hiếm thật chứ.

Còn may chú không có bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc, nếu không thì người bị cắm sừng chính là chú rồi”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn co giật nói: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy!”
Hoàn toàn không có loại khả năng kia có được không!

‘Tô Noãn Tâm le lưỡi một cái nói: “Người ta nói đùa mà”
“Bắt đầu từ bây giờ không cho em nói, nếu không thì sẽ không gội nữa!”
“Vậy em liền ôm lấy một đầu đầy bọt chạy đi tìm ông nội cáo trạng, nói chú chỉ gội một nửa đầu cho em rồi không gội nữa! Chú bắt nạt em”
Lệ Minh Viễn thật sự… được rồi, đổi lại là anh không nói lời nào đi.
“Hừ, cho chú ức hiếp người này.

Tại sao không nói nữa? Chú câm điếc rồi sao? á, chú không để ý tới em nữa sao? Thật nhỏ mọn.

Hừ, không cùng em nói chuyện nữa thì thôi, em tự mình chơi.”
Tô Noãn Tâm cầm điện thoại lướt đến Facebook.

Nghĩ nghĩ, lại tự chụp một tấm ảnh đăng lên Facebook.

Bổ sung tiêu đề —— Chú nhà tôi thật đáng ghét, đang nói chuyện phiếm trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên không để ý tới tôi.
Tấm hình kia chỉ chụp tới bàn tay Lệ Minh Viễn đang gội đầu cho cô, không có chụp tới mặt.


Lệ Minh Viễn nhìn thấy cô đăng bài Facebook, nội tâm tuyệt đối là sụp đổ.

Hoàn toàn không hiểu rõ suy nghĩ của nhưng cô gái nhỏ này một chút nào.
Ra ngoài ăn nồi lẩu, chụp ảnh tự sướng.
Ra ngoài đi dạo cái đường phố, chụp ảnh tự sướng.
Xem phim, chụp ảnh tự sướng.
Gội đầu cho cô, chụp ảnh tự sướng.
Làm việc ở nhà, còn bị cô chụp lén.
Là do anh không theo kịp thời đại sao?
Một cái đầu mà gội tốn gần bốn mươi phút, sấy hết hai mươi phút, trọn vẹn hơn một giờ mới giày vò kết thúc.

Sau khi xong việc, còn bị cô nhóc chết tiệt kia lăn lộn khóc lóc om sòm yêu cầu xoa bóp phục vụ.

“Chú cứ việc ấn, nếu như em hô đau, em liền theo họ chú!”
Kết quả cuối cùng, người khóc hô to Lệ Minh Viễn, chú là đồ cầm thú, vẫn là cô Tô Noãn Tâm.


Loại vả mặt này không có ai như cô cả.

Sau đó, Lệ Minh Viễn một chút tức giận cũng không có.
Tô Noãn Tâm nước mắt ngắn nước mặt dài ghé vào bên trên chăn, khóc kể lể: “Chú xấu xa! Kêu chú xoa bóp, chú thế mà”
“Là chính em nói, cứ việc tới.”
“Cái đó là em kêu chú giúp em xoa vai đấm lưng!”
Không phải là đè lên như này! Còn hung mãnh như vậy.

Cái thân hình nhỏ bé này của cô có thể chịu được sao!
Lệ Minh Viễn nhéo khuôn mặt béo múp míp của cô một cái nói: “Cho em bướng bỉnh này.”
“Ai da, là chú bắt nạt người quá mức! Người ta đều đau..” Chết mất.
Chợt nhớ tới cái gì, Tô Noãn Tâm không nói ra hai chữ đăng sau..