“Thằng nhóc này thế mà gan lớn đến, đến cả đồ vật của ông nội cháu mà cũng dám hố”
“Cô nhóc không uất ức, chẳng lẽ cháu không uất ức sao? Cô nhóc vậy mà cũng biết đau lòng _chocháu, ông nội thế mà lại cảm thấy cháu làm cái gì cũng đều là chuyện đương nhiên sao?” Lệ Minh Viễn tức giận.
“Chẳng lẽ không nên là vậy sao!”
‘Cô bé không phải là vì uất ức mới khóc?”
“Vốn dĩ cháu cũng cảm thấy là hản là như vậy.
Nhưng cô nhóc nhà cháu đau lòng cháu đến mức khóc nhè, cháu mới phát hiện thực ra có rất nhiều chuyện, cháu cũng không thể lại đi làm tiếp nữa.
Cháu có cô ấy, về sau còn sẽ có con của chính mình, trên người cháu có vết nhơ, còn liên lụy đến trên người cô nhóc có vết nhỡ, bố mẹ của tụi nhỏ đều có vết nhơ.
Cho nên, ông nội, chỉ một lần cuối cùng này thôi”
“Vậy thằng nhóc cháu trả lại đồ cho ông đi”
“Không.
Ngọc bội này đã thuộc về cháu rồi.
À không, là thuộc về cô nhóc nhà cháu.
Ông nội liền tạm thời cho là đưa cho người duy nhất trên thế giới này còn yêu thương đau lòng cho cháu đi”
“Duy nhất? Ông già ta chẳng lẽ không đau lòng thằng nhóc cháu sao?”
“Ông nội càng đau lòng hơn về thanh danh nhà họ Lệ.
Ngược lại là cháu cũng không thèm để ý đến những cái kia, chỉ là đau lòng ông nội lớn tuổi như vậy cũng bởi vì chuyện xấu xa của con trai mà sốt ruột thành như thế.
Nếu không, hôm nay cháu tuyệt đối sẽ không đứng ra đâu”
Đáy lòng ông cụ Lệ không khỏi khẽ động nói: “Phàm là chú hai chú ba của cháu có chút năng lực, có chút đầu óc, lthì oại chuyện này làm sao lại đến phiên trên đầu cháu được! Ai, thôi bỏ đi, cháu muốn thì lấy đi đi, cất kĩ cho ông là được.”
“Ông nội yên tâm đi.
Chỉ là về phần Lệ Kiên, ông nội vẫn là đuổi đi ra ngoài ở sớm một chút đi”
“Thằng nhóc này gấp như khỉ như vậy làm gì? Chú nhỏ cháu vừa mới thành hôn!”
“Hôm nay cô nhóc vẫn còn ở trong phòng ngủ, vậy mà chú nhỏ lại trực tiếp đi vào.
Còn đi xuống khiêu khích với cháu, ông nội còn cảm thấy việc này là cháu đang gấp như khỉ nữa không?”
Ông cụ Lệ thật là đau cả đầu.
“Tên súc sinh kia thật là!”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Vậy được, trong lòng ông nội đã có tính toán từ trước thì tốt, mặt khác còn có một việc không biết nên nói hay không nên nói”
Ông cụ Lệ tức giận nói: Thằng nhóc này muốn nói liền nói, còn khiêu khích nhử lòng cái gì nữa”
“Là chuyện của cô Trần”
“Chuyện gì?”
“Cô ta cùng chú nhỏ nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì là cùng một loại hình với nhau?”
“Loại hình gì chứ?”
“Loại hình phóng đãng”
Biểu cảm trên như của ông cụ Lệ lập tức giống như nuốt phải ruồi, nói: “Thằng nhóc này cũng đừng nói hươu nói vượn.”
“Cháu cùng cô ta cũng xem như là bạn học, thời còn học đại học, cô ta đã từng qua lại với Tân Thiên.
Rồi lại cắm sừng Tân Thiên, làm cho Tân Thiên vô cùng chán ghét cho nên vẫn luôn không quen bạn gái mới.
Về phần sau này, sinh hoạt cá nhân cũng rất hỗn loạn, cùng ông nội nói những này, chỉ là để ông nội sớm tính toán thôi”.