Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: “Chú, chú đứng ngay ở cửa ra vào sao?”
sau đó thì trống không Lệ Minh Viễn thản nhiên ừ một tiếng.
Đôi mắt từ sau khi mở cửa xong đều buông thõng xuống.
Không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm phát hiện, hình như chú nhà cô đang xấu hổ.
Phụt.
Bởi vì cô xem nhật ký của anh sao?
Tuy nhiên thì mấy thứ như nhật ký cũng là đồ riêng tư.
Bị ai xem được, đoán chừng cũng rất xấu hổ.
Không hiểu sao cô lại có chút chột dạ nói: “Chú… Em xin lỗi”
Lệ Minh Viễn tức giận: “Xin lỗi cái gì?”
“Sặc… em không nên, nhìn trộm nhật ký của chú, sau khi bị chú phát hiện xong vẫn uy hiếp ngược lại chú, nhất định phải bắt chú cho em xem hết…”
“Xem thì cũng đã xem rồi, bây giờ nói những lời này thì có tác dụng không?”
“Người ta biết sai rồi mà…”
“Được rồi, anh không trách em, đi tắm rửa đi”
“Em vẫn chưa xem quà đền bù của ông nội”
Thứ quý giá như vậy đặt ở phía trên mà em không xem, hết lần này tới lần khác đòi xem nhật ký của anh?
Lệ Minh Viễn cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tóm lại bầu không khí trong phòng lúc này có chút kỳ quái.
Anh thản nhiên nói: “Em xem đi”
Nói xong, anh trực tiếp nằm lên giường, đắp kín chăn rồi nhắm mắt lại.
Tô Noãn Tâm yên lặng nhếch miệng, không có tâm trạng đi xem quà nữa.
Vẫn là nên đi tắm rửa thôi.
Sau khi Tô Noãn Tâm đi vào phòng tắm xong, hai mắt Lệ Minh Viễn mở ra.
Anh đứng dậy bước đi rất nhẹ nhàng đến trước ngăn kéo, phát hiện mấy quyển nhật ký đều được xếp gọn gàng và đặt lại vào chỗ cũ.
Lệ Minh Viễn không khỏi đưa tay vỗ trán, sớm biết như vậy anh đã thiêu hủy toàn bộ nó rồi!
Cũng mau, sau khi cô nhóc xem xong… biểu hiện rất là bình tĩnh.
Không khóc, cũng không kích động.
Ngược lại là nói lời giữ lời.
Tâm trạng của anh rất phức tạp, đóng ngăn kéo lại, đi lên trên giường nằm xuống.
Khoảng mười lăm phút sau, Tô Noãn Tâm đã tắm rửa xong đi ra.
Cô mặc áo ngủ đi dép lê đi ra.
Sau khi đi ra ngoài, cô vẫn không có tâm trạng xem quà, mà trực tiếp đi tới tắt đèn trên đầu giường.
Sau đó năm dài trên giường không nói gì.
Cô im lặng lăn đến phía sau lưng Lệ Minh Viễn, ôm lấy eo anh từ phía sau, vù mặt cọ vào cần cổ của anh.
Cổ của Lệ Minh Viễn bị cô cọ có chút ngứa, vô thức kéo căng cơ thể.
Nhưng không nói gì.
Trong bóng tối, hiếm khi hai người cùng giường cùng gối đều không ngủ… còn yên tĩnh như thế.
Bình thường Tô Noãn Tâm sẽ nói ríu rít không ngừng.
Lệ Minh Viễn sẽ cùng nói chuyện mới cô một chút.
Hoặc là vận động thể dục trên giường.
Đây là lần đầu tiên hai người im lặng với nhau như vậy.
Hai người cứ một mực im lặng hơn nữa tiếng, Lệ Minh Viễn cho rằng Tô Ngọc Mỹ đã ngủ.
‘Tô Noãn Tâm đột nhiên thở dài một cái: “Haiz… Quả nhiên vẫn là đắc tội thảm với chú”
Lệ Minh Viễt Thật sự cho rằng anh sẽ để mặc cô sao?
Hừ, biết thế là tốt.