Chú Là Của Em

Chương 1081: Chương 1082





“Ừ, Minh Viễn rất thông minh, có thể suy nghĩ ra biện pháp trong thời gian ngắn như vậy cũng không dễ dàng… Noãn Tâm, con đừng quan tâm tới những thứ này, biết không”
“Con làm gì có… Mẹ, mẹ biết không, ông cụ Lệ áy náy, sau đó lấy ngọc bội gia truyền ra tặng cho con coi như đền bù đó!”
Vẻ mặt Tô Ngọc Mỹ kinh ngạc nói: “Trời ơi… Con không thể nhận được”
“Con cũng không muốn nhận đâu, là chú nhận thay con… Con liền để chú cất giúp con”
Tô Ngọc Mỹ giở khóc dở cười nói: “Minh Viễn đây là đang hướng về con, cái gì cũng muốn cho con.

.



“Ha ha, lần nào chú cũng như thế… Hồi sau tết, khi đó ông nội vẫn còn chưa tiếp nhận con, không muốn cho con lì xì, chú trực tiếp mở miệng đòi, nhất định phải cho… Sau đó lại cảm thấy quá ít, không hài lòng… Sau đó nữa lại tiếp tế cho con, ha ha”
Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Đây chính là điển hình cho việc bao che cho con, Minh Viễn đối xử tối với con, con phải biết lấy, hiểu chưa? Không được trở thành một con sói mắt trắng, cảm thấy Minh Viễn đối xử tốt với con là đều nên làm.


“Không có chuyện đó dâu.


“Hiện tại người nhà họ Lệ đối xử với con như thế nào?”
“Rất tốt! Ông nội cũng khen con có phong phạm của dâu trưởng nữa!”
“Vậy là tốt rồi! Người trong nhà họ Lệ đều tiếp nhận con, mẹ cũng yên tâm, về sau phải đối xử tốt với Minh Viễn đó, biết chưa?”
“Biết rồi mẹ… Sắc mặt của mẹ bây giờ nhìn thật tốt”
“Chăm sóc cơ thể, tắm suối nước nóng, làm đẹp… Ăn tổ yến, đồ dinh dưỡng, cả ngày ngoại trừ công việc thì toàn làm những thứ này, có thể không tốt sao?”
“Mẹ thật đẹp!”
“Noãn Tâm mới là đẹp…
“Ha ha, bởi vì con là con gái của mẹ! Đương nhiên là đẹp rồi”
Ánh mắt Tô Noãn Tâm phức tạp nhìn cô một cái, nói: “Nhưng bộ dáng của Noãn Tâm nhìn không giống mẹ…”
“Con cũng cảm thấy kỳ lạ, không giống mẹ thì thôi đi, cũng không giống Cố Minh Đức… Đây là điển hình của việc đột biến gen sao?”
Vẻ mặt Tô Ngọc Mỹ trở nên có chút quỷ dị.


Thật ra người tối hôm đó có phải Cố Minh Đức hay không bà cũng không dám chắc nữa.

Chỉ là những hành động sau này của Cố Minh Đức khiến bà vô thức cảm thấy… Người kia chính là Cố Minh Đức.

Bà cháu từng nghĩ theo hướng khác.

Nhưng mà….

Hiện tại sống rất tốt, cuộc đời đột nhiên biến thành có hy vọng vào tương lai.

Tô Ngọc Mỹ mới dám suy nghĩ nhiều.

Có lẽ… Còn có khả năng khác nữa.

Con mắt của Noãn Tâm….

Giống hệt nhau con mắt trong giấc mơ.

Giống như là kể từ ngày hôm đó, bà bắt đầu mơ giấc mơ như thế.


Mà ngày hôm đó bà uống quá nhiều….

Căn bản không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

Cũng không dám nghĩ quá sâu.

Chỉ là trong lòng dần dần có cảm giác mong chờ.

Tô Ngọc Mỹ lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Ừ, coi như là đột biến gen đi”
“Mẹ, mẹ bận sao?”
“Bình thường, sao thế?”
“Không sao ạ, nếu mẹ bận thì con không quấy rầy mẹ nữa, đi đến phòng nghỉ của chú nằm chơi thoại”
“Cứ bình tĩnh… Hôm qua Minh Viễn không tới công ty, đoán chừng có rất nhiều chuyện cần xử lý, con đừng đi lên làm phiền nó, cứ ở chỗ mẹ đi, lâu lắm rồi mẹ không thấy cơm, buổi trưa cùng ăn cơm với nhau đi?”