“Thanh tra Tô đang suy nghĩ gì đó?”
Vẻ mặt Tô Ngọc Mỹ thành thật nhìn anh ta nói: “Người kia… Thật sự tồn tại trong hiện thực, đúng chứ?”
Ân Vô Tà nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện lên kinh ngạc.
“Thanh tra Tô không biết?”
“Là Minh Viễn nói cho cậu biết nhỉ? Vậy nó có nói… Người kia, chỉ xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Hơn nữa chỉ có một đôi mắt” Sau khi ‘Tô Ngọc Mỹ nói xong câu đó thì xoay người rời đi.
Đi chưa được vài bước thì phía sau vang lên tiếng tát.
Bước chân của bà không khỏi dừng lại, nhưng không quay đầu lại, dừng lại một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Đồ đần sao?
Tự mình tát mình làm cái gì?
Bà vô thức cong khóe môi.
Người kia… thật sự tồn tại ở ngoài đời…
Hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện một cái giám đốc Ân biết người kia là ai.
Không phải là nằm mơ.
Chỉ như vậy là đủ rồi.
Về phần có đợi được người kia xuất hiện hay không… Tô Ngọc Mỹ không biết.
Nhưng bà đã đợi quen rồi.
Cũng không cảm thấy có cái gì.
Nếu như cuối cùng đợi đến chết cũng không đợi được, bà cũng chịu.
Trong lòng bà đã có người, tuy rằng chỉ là một đôi mắt, nhưng trong lòng bà đã không thể chứa thêm được người khác nữa.
Ân Vô Tà thật sự không tệ, còn có thể nói với bà những lời kia.
Liên quan tới Tô Noãn Tâm…
Nhưng cũng vô dụng.
Trong mắt bà không có anh ta.
Không có cách nào có thể miễn cưỡng mình cả.
Ân Vô Tà suýt nữa đã bị chính mình làm cho tức chết.
Tô Ngọc Mỹ chỉ mơ thấy, chứ không thật sự biết Kỷ Vân Tiêu tồn tại trong hiện thực.
Từng là thiên chỉ kiêu tử nổi tiếng nhất Thủ Đô.
Cho dù là tính tới bây giờ cũng là một sự tồn tại siêu việt.
Đến cả một người lớn lên ở nước ngoài như anh ta cũng đã nghe kỳ thoại của Kỷ Vân tiêu mà lớn lên.
Coi vị kia như là tiền bối.
Mà chuyện Tô Ngọc Mỹ không biết bây giờ lại bị anh ta nói ra.
Sau khi anh ta nhịn không được tát mình một cái xong, anh ta lại tự tát mình thêm mấy cái nữa, suýt chút nữa hối hận muốn chết.
Sau đó anh ta xoay người đi lên tầng thứ ba mươi sáu, tìm thằng nhãi Lệ Minh Viễn kia để tính sổ.
Tâm trạng lúc này của Lệ Minh Viễn rất là không tốt.
Con nhóc chết tiệt kia… thật khiến người ta tức chết mà.
Thấy Ân Vô Tà tới, anh thản nhiên nói: “có việc gì?”
“Thằng nhóc cậu không thèm nói rõ ràng với tôi, vốn dĩ Tô Ngọc Mỹ không biết Kỷ Vân Tiêu thật sự tồn tại ngoài đời, mà chỉ là một đôi mắt ở trong giấc mơ thôi!”
“Cho dù tên kia là bố đẻ của con nhóc nhà cậu, Tô Ngọc Mỹ cũng không nhớ rõ người này, càng không biết ông ta là bố đẻ của con gái mình, đối với Tô Ngọc Mỹ mà nói, Kỷ vân Tiêu chỉ là một nhân vật trong giấc mơ mà thôi!”
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Cậu nói với dì Tô?”
“Không nói, chỉ nói với chị ấy là người chị ấy đợi cả đời này cũng không xuất hiện được, chị ấy chỉ biết người này có trong hiện thực, nhưng không biết là ai thôi”
Lệ Minh Viễn nghe vậy thì khẽ thở ra, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ân Vô Tà! Tôi đã cảnh cáo cậu, chuyện này không được cho bất cứ ai biết!”
“Thẳng nhóc cậy quản tôi, là do tôi đã dùng ân cứu mạng năm đó đổi lấy tất cả tin tức về Tô Ngọc Mỹ… Tôi còn không thể nói vài lời mờ mịt sao?”