Tô Noãn Tâm nói với vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ôi trời, điều này thật đáng sợ”
“Cái này còn chưa được tính là gì đâu.
Năm xưa khi nhà họ Kỷ ở thời kỳ hưng thịnh nhất, Kỷ Vân Tiêu đã trấn áp toàn bộ những người ngang vai phải vế với mình ở nhà họ Kỷ đến mức không thở nổi, cuối cùng thì xảy ra vụ tai nạn xe đó, gần như chắc chắn rằng là do người nhà họ Kỷ làm.
Nhưng đây chỉ là những phỏng đoán cá nhân khi tôi trò chuyện với anh trai mà thôi.
Nếu mang ra để so sánh, những gì mà chú nhà cô đã trải qua từ khi còn là một đứa trẻ mới là hôi tanh mùi máu thật sự…”
Lệ Minh Viễn không khỏi cong khóe môi lên khi nghe những lời này.
Anh em nhà họ Tiêu vậy mà dám giấu diếm đưa ra những phán đoán như vậy.
“Tiền bối Tiêu Bảo Vỹ đã biết được những gì rồi?”
“Tôi không biết nhiều về chuyện của nhà họ Lệ, cũng chỉ là có nghe được một số lời đồn đại mà thôi, đứa con trai đầu tiên sinh ra thì được hưởng quyền thừa kế, cho dù là vai vế nào thì bố của Lệ Minh Viễn cũng đã qua đời, anh từ nhỏ đã được lựa chọn là người thích hợp để kế thừa.
Chỉ thứ hai, chỉ thứ ba của nhà họ Lệ, còn cả sự tồn tại của một người chú trẻ và một bà chủ già…hầu như ai cũng muốn cướp đi mạng sống của Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn được ông cụ Lệ bảo vệ, cũng không có ai dám làm gì, nhưng bí mật…tôi đoán là có chuyện thuê kẻ giết người.
Những thứ mà chú nhà cô đã trải qua, người bình thường có lẽ sẽ không thể hiểu được…vì hầu như tất cả những người thân của anh đều mong anh mất mạng”
Mũi Tô Noãn Tâm có hơi cay cay: “Chú nhà tôi…thật đáng thương.”
Nhìn vẻ mặt như sắp khóc của cô, Tiêu Bảo Vỹ vội vàng nói: “Nhóc con đừng khóc nhè nữa, nếu không thì tổng giám đốc Lệ sẽ trách tôi nhiều lời.
Thật ra thì tôi cảm thấy anh không đáng thương, không đáng thương một chút nào.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu không có sự trưởng thành trong hôi tanh mùi máu, làm sao có thể có Lệ Minh Viễn như bây giờ chứ!”
“Ừm…chú nhà tôi rất lợi hại”
“Anh tôi thường nói rằng người đàn ông phải đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người quan trọng với mình, vòng tròn những gia đình giàu có ở thủ đô quá phức tạp, dù là anh tôi cũng không thể chắc chắn rằng mình có thể bảo vệ được chị dâu hay không, Lệ Minh Viễn cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể bảo vệ cô an toàn được mọi lúc.
Nhưng ít nhất thì bây giờ vẫn có thể bảo vệ cô an toàn, anh sẽ biết ơn những trải nghiệm trong quá khứ của mình, nhờ những điều ấy mà bây giờ anh mạnh mẽ như vậy, khả năng anh có thể bảo vệ tốt cho cô là rất cao, nhưng suy cho cùng thì không ai có thể bảo đảm rằng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn”
Tô Noãn Tâm hít một hơi, nói: “Tôi hiểu, sau này tôi làm gì cũng sẽ cho chú nhà tém tém lại, sẽ không gây rắc rối”
“Chuyện ngày hôm nay tôi không trách cô, mà hơn nữa, nhà họ Tiêu còn nợ cô một ân huệ.”
“Không có gì, vốn là tôi muốn bảo vệ chị Ánh Mai.
Lan Duệ đáng bị trừng trị, dù có đánh anh ta đến chết cũng đáng”
Tiêu Bảo Vỹ cười, nói: “Nhưng cũng là vì chị dâu của tôi nên mới xích mích như vậy”
“Chị Ánh Mai là bạn của tôi, vậy nên đây là điều nên làm.
Tiền bối Tiêu Bảo Vỹ và anh Tiêu Bảo Dương đừng để trong lòng, tôi gọi điện cho chú nhà tôi trước đã”
“Được rồi, tôi đợi cô ở ngoài nhà xe”
“Vâng, cảm ơn Tiêu Bảo Vỹ tiền bối”
Sau khi Tiêu Bảo Vỹ rời đi, Tô Noãn Tâm mới đưa điện thoại lên tai, cô thở dài nói: “Ôi, muốn biết điều gì về anh thì đều phải nghe ngóng từ người khác, khó khăn quá.”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật
“Biết nhiều như vậy thì có lợi ích gì?” “Liên quan gì đến việc có tốt hay không đâu chứ, em chỉ muốn biết tất cả mọi thứ về anh thôi! Nếu không thì lúc vừa nãy khi anh đột nhiên dùng dao găm đâm vào người ta, ánh mắt hung hãn như vậy, em lại còn không hiểu rõ về anh vậy thì sẽ bị dọa cho sợ khiếp thôi.
Nhưng vẫn ổn, ít ra thì trong lòng cũng đã nắm rõ được một chút nên mới không bị dọa sợ”
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi, nói: “Em chắc chắn là mình không sợ hãi?”
“Anh cho rằng em là bông hoa nhỏ lớn lên trong căn phòng ấm hay sao? Cái gì cũng không biết? Dù gì thì em cũng từng trà trộn vào buổi biểu diễn ban đêm, làm đội trưởng đội bảo vệ của buổi biểu diễn, được chưa?”