“Uh, rất lâu trước đây, nhưng Ân Vô Tà lại lấy ân cứu mạng cháu ra để trao đổi, muốn thông tin cá nhân của dì Tô… cho nên cháu mới biết một vài chuyện, mong dì Tô đừng trách”
“Minh Viễn yên tâm đi, dì không để trong lòng đâu… Ân Vô Tà cùng lắm chỉ là nhất thời hứng khởi, qua lâu rồi cũng sẽ chủ động buông tha, đối với dì cũng không có ảnh hưởng gì cả”
Lệ Minh Viễn gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Tô Ngọc Mỹ tiếp tục ăn cơm không đếm xỉa tới.
Ngay cả Minh Viễn cũng nói, phải.
Người kia thật sự tồn tại trong hiện thực, vậy là đủ rồi.
Đã đợi hơn mươi năm rồi.
Còn có cái gì mà không đợi được nữa chứ.
Sau khi Tô Ngọc Mỹ ăn xong cơm tối liền trở về ký túc xá của nhân viên.
Bà vừa lấy chìa khoá ra mở cửa, cửa ký túc xá đối diện liền mở ra.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt bà.
Vẻ mặt Tô Ngọc Mỹ không được tự nhiên: “Giám đốc Ân cũng chuyển đến ký túc xá của nhân viên à?”
Ân Vô tà cười đến vô hại nói: “Không sai, vừa dọn vào không lâu…
Sau này hai chúng ta là hàng xóm rồi, mong được tổng giám Tô chỉ giáo nhiều hơn nha”
Khóe miệng Tô Ngọc Mỹ co giật nói: “Giám đốc Ân đừng tốn công làm chuyện vô ích nữa, tôi không có hứng thú với cậu!”
“Không có hứng thú là chuyện của chị, theo đuổi chị là chuyện của tôi, không can thiệp lẫn nhau… Tổng giám Tô vừa ăn tối về đúng chứ, mau về phòng nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua chút đồ dùng sinh hoạt đây”
Tô Ngọc Mỹ nghe vậy, gật đầu, mở cửa vào phòng.
Kết quả vừa mới tiến vào không lâu thì cửa lại bị gõ vang.
Bà ra mở cửa thì lại nhìn thấy Ân Vô Tà.
Bà khó chịu nói: “Giám đốc Ân còn có chuyện gì sao?”
“Tôi vừa dọn tới, chợt nhớ ra, bên này tôi không quen… Băng không thì tổng giám Tô lấy thân phận đồng nghiệp dẫn tôi đi một chuyến?”
Tô Ngọc Mỹ nhíu mày nói: “Tôi không rảnh”
“Ngày mai là cuối tuần, chắc là tổng giám Tô rảnh chứ? Giúp đỡ được chứ… Tôi mới về nước, không quen thuộc ở đây, ra ngoài một chuyến không chừng còn bị lạc đường, không mua được đồ, buổi tối đều không thể rửa mặt đánh răng gội đầu tắm rửa nữa.
.
”
Nhìn vẻ mặt cầu xin của Ân Vô Tà.
Cuối cùng cũng nhớ đến lời vừa rồi của Lệ Minh Viễn, Ân Vô Tà là ân nhân cứu mạng của anh, Tô Ngọc Mỹ thở dài từ tận đáy lòng nói: “Tôi đưa cậu đi là được, nhưng cậu phải tự mình nhớ đường”
“Được, chỉ một lần này, lần sau không như vậy nữa”
Tô Ngọc Mỹ cầm túi, đổi giày, dẫn anh ta ra ngoài.
Hai người kề vai đi trên đường, gió đêm thổi qua, ngược lại còn rất mãn nguyện.
Biểu cảm trên mặt Tô Ngọc Mỹ vô thức trở nên nhu hoà hơn.
Ân Vô Tà cười nói: “Mỗi ngày tổng giám Tô đi làm về nhà chứ không ra ngoài sao?”
“Có lúc sẽ đến phòng gym, có lúc sẽ ở nhà xem TV”
“Sinh hoạt sau tan tầm cũng khá phong phú.
”
“Trước đây giám đốc Ân ở nước ngoài sinh hoạt làm sao?”
“Sinh hoạt ban đêm ở nước ngoài sẽ phong phú hơn một chút…”