Trước cuộc gọi này của Tiêu Bảo Dương, trí lý anh đã bị lung lay…nhưng chung quy vẫn là người ngoài, không tiện làm việc.
Nếu Tiêu Bảo Dương chủ động nói trước, anh không lý gì mà không phối hợp cả, cầu còn không được!
Tiêu Bảo Dương cúp máy, suýt nữa bị tức đến bật cười.
Gần như cũng đoán ra được, Lệ Minh Viễn đang mở đường.
Rõ ràng trong đầu nghĩ vậy mà không chịu mở miệng nói, còn phải chờ anh ta chủ động nói trước, sau đó mới ra vẻ đồng ý.
Giả vờ như anh ta nói rất đúng, miễn cưỡng mới đồng ý vậy.
Vị tổng giám đốc Lệ này, đúng thật là…một người vui tính.
Trong phòng khách nhà họ Tiêu, Tô Noãn Tâm đã tắm xong, ngồi bật điều hòa cùng với cô bé Dương Ánh Mai, đắp chăn xem điện thoại buôn dưa lê.
Tô Noãn Tâm nói: “Chị Ánh Mai, hôm nay chị không bị dọa sợ đó chứ, sắc mặt không tốt lắm?”
“Không có chuyện gì đây, hôm nay cảm ơn Noãn Tâm đã bảo vệ chị nhé: “Không có gì, chị phải nhớ trên đời này có nhiều người tốt lắm, chỉ có một hay hai người xấu thôi, phải kiên cường đối mắt với cuộc đời, mau chóng chữa trị khỏi bệnh tâm lý nhé!”
“Ừ…Noãn Tâm thật tốt, thật lương thiện”
“Chị Ánh Mai mới lương thiện thật sự…Nếu không lương thiện thì sao lại nhẹ dạ tin người, bị người ta lừa dối suýt nữa hủy hoại cả cuộc đời rồi! Những chuyện đã qua rồi, tương lai sẽ tốt đẹp hơn, chị Ánh Mai phải biết cố gắng lên nhé!
Em chờ chị khỏe lên rồi hai chúng ta cùng đi du lịch nước ngoài, mặc áo tắm hai mảnh nghịch nước, ha ha, đến lúc đó em phải chụp gửi cho list bạn bè, không ai là không biết!”
Dương Ánh Mai cũng lây vui vẻ mà cười to.
Hai người nói chuyện một lúc lâu mới thôi, mãi đến lúc thấy mệt, Tô Noãn Tâm gật gù buồn ngủ mới thôi.
Cô ta lật người nằm gần, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
Tô Noãn Tâm được đối xử dịu dàng như vậy, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Trước đó Tiêu Bảo Dương có gửi cho cô ta một đoạn tin nhắn hỏi cô bé có đang ngủ không, khi nào ngủ thì nói với anh ta một câu.
Dương Ánh Mai phản hồi tin nhắn: “Ngủ rồi” Tiêu Bảo Dương trả lời ngay: “Mặc quần áo cho tử tế, Lệ Minh Viễn tới đấy”
Dương Ánh Mai ngơ ngác…buổi tối tổng giám đốc Lệ không ngủ mà chạy tới bắt người à?
Cô im lặng nhìn Tô Noãn Tâm ngủ say sưa trên giường, đang phân vân không biết có nên gọi cô ấy dậy hay không.
Cuối cùng, tiếng gõ cửa vang lên.
Dương Ánh Mai đi ra mở cửa.
Lệ Minh Viễn và Tiêu Bảo Dương đứng ngoài cửa.
“Ánh Mai ra ngoài là được rồi, không cần phải xen vào”
Dương Ánh Mai mơ màng chưa hiểu gì, đi ra khỏi phòng.
Lệ Minh Viễn đi vào phòng, thấy cô bé chẳng có lương tâm kia, dáng vẻ ngủ say sưa, vẻ mặt rất ngọt ngào đáng yêu, trong lòng hận không thể bóp chết cô luôn.
Nhưng nhìn cô đang ngủ, cái miệng còn lẩm bẩm, ma xui quỷ khiến thế nào lại thấy rất cute.
Vẻ mặt anh không biết nên làm thế nào, giơ tay ôm cả cô lẫn chăn lên, xoay người đi ra.
Tiêu Bảo Dương nhỏ giọng nói: ” Nể tình bạn tốt tặng kèm cái chăn, không cần trả lại”
Lệ Minh Viễn dửng dưng nói Sau đó bế ngang Tô Noãn Tâm rời khỏi nhà họ Tiêu.